Đỗ đại học với tôi là chuyện mừng nhưng về phần bố mẹ lại thêm nhiều lo lắng.
Lên nhập học, ổn định chỗ ở được vài hôm, tôi đi xin việc làm. Ban đầu tôi xin chân phụ việc ở quán ăn gần trường, công việc cũng đủ tiền ăn hàng tháng. Tôi duy trì được 2 tháng thì phải xin nghỉ vì giờ giấc học tập không phù hợp với công việc phụ bếp này.
Được người quen giới thiệu, tôi xin làm giúp việc theo giờ cho một gia đình giàu có. Mỗi ngày, tôi đến nhà họ vào buổi tối để lau dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo. Hôm nào còn thừa thời gian, tôi dạy con chủ nhà làm bài tập.
Nhờ làm việc chăm chỉ, thật thà nên cuối tháng tôi được thưởng thêm tiền. Sau đó do phải chuyển nơi ở nên tôi không làm cho nhà đó nữa, tuy nhiên trước khi đi, họ giới thiệu tôi sang làm cho người bạn của họ. Nghe nói ông ấy là người Hàn và còn độc thân.
Hôm đầu đến làm việc, tôi khá run vì lần đầu tiếp xúc trực tiếp với người nước ngoài. Không biết có bất đồng ngôn ngữ không. Tôi đánh liều bấm chuông. Bất ngờ đầu tiền của tôi về chủ nhà mới đó là anh còn khá trẻ, đẹp trai chẳng khác nào mấy anh chàng soái ca ngọt ngào trong tiểu thuyết, chững chạc và lịch thiệp. Anh nói tiếng Việt khá tốt nên không lo về khoản ngôn ngữ.
Do anh ăn ở ngoài nhiều nên tối về chỉ cần ăn nhẹ vì thế các món ăn tôi phải nấu cũng khá đơn giản, ví như mì tôm, canh đậu, cơm cuộn…
Tôi khá hứng thú với các món ăn này, nên rất chú tâm học hỏi. Bù lại tôi được anh khen nấu ngon:
- Em đã ăn chưa?
- Dạ em ăn rồi mới đi làm anh ah!
- Thế sao nãy giờ anh thấy bụng em sôi mãi thế?
Tôi ngại tím mặt, đang lúng túng, anh mở lời:
- Ngồi xuống đây ăn đi, từ sau buổi tối cứ đến đây ăn cùng anh.
- Dạ không đâu anh ạ, em thường ăn ở nhà xong rồi mới đi làm, anh cứ ăn ngon miệng ạ.
Anh phì cười:
- Đang ở nhà mình mà anh cứ ngỡ ở nhà hàng cơ đấy. Thôi ngồi ăn đi, thừa nhiều bỏ đi phí.
Tôi lẳng lặng ngồi xuống ăn cùng anh. Sau đó ra về luôn mà quên không hỏi anh ngày mai sẽ ăn gì.
Hôm sau trước khi đi làm tôi có gọi điện hỏi lại anh:
- Hôm nay anh muốn ăn gì để em nấu ạ?
- Món gì cũng được em ah, không nhất thiết phải món Hàn nhé.
Nói xong anh tắt máy, không kịp để tôi hỏi thêm bất cứ câu nào khác.
(Ảnh minh họa).
Tôi loay hoay ko biết nấu món gì ngon vì ở quê đơn giản lắm, nồi canh, tấm đậu là xong bữa rồi nào đâu biết các mòn sơn hào hải vị. Tôi đánh liều nấu món canh cua ăn kèm cà muối và thịt rang cháy cạnh, món ăn mà ở nhà tôi hay được ăn do mẹ nấu.
Tôi hồi hộp bưng cơm ra trước mặt anh và chờ anh thưởng thức, cảm giác lo lắng như kiểu lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng vậy. Anh lẳng lặng ăn một mạch hết sạch đồ ăn tôi nấu và quên cả việc hỏi tôi xem có ăn cùng anh hay không:
- Ngon quá em ạ, lần đầu tiên anh được ăn bữa cơm ngon và ấm áp như ở nhà vậy. Cảm ơn em nhiều.
Tháng đó anh trả tôi gấp đôi lương theo thỏa thuận, tôi không dám nhận nhưng anh nói đó là tiền thưởng mà một tháng qua tôi đã làm rất tốt. Tôi thật lòng thầm cảm ơn anh.
Sau đó anh bận đi công tác mấy ngày liền mới về nhưng vừa đến nhà, anh nằm vật trên giường, người bừng bừng nóng sốt. Bối rối quá, tôi chỉ biết lấy khăn đắp trán, cởi bớt đồ để hạ nhiệt, sau đó chạy xuống bên đường mua thuốc cho anh uống. Tối đó, tôi lại đánh liều nấu bát cháo hành tía tô để anh ăn giải cảm:
- Em ơi, ngon quá, còn không em.
- Còn ạ, anh cứ ăn từ từ.
Sáng hôm sau đỡ ốm, anh đề nghị trả công bằng cách chở tôi đi học, tôi từ chối bởi rất ngại bị bàn bè hiểu lầm.
Tối đó, tôi đến làm việc như bình thường:
- Nay em không phải làm gì cả, vì đêm qua em đã làm bù rồi.
- Ôi, không tính như vậy được anh ơi. Anh ốm thì em giúp thôi.
- Vậy em ở luôn đây nhé, em có đồng ý không?
Thấy tôi ngạc nhiên anh nói tiếp:
- Anh đùa thôi, sắp tới em không cần làm những việc này nữa.
- Dạ…cái gì cơ ạ… Sao lại thế ạ. Em đã làm gì không đúng để anh đuổi việc em sao?
Tôi cuống cuồng lúng túng quá, tôi cần công việc này mà anh cũng là người rất tốt nữa.
- Tại vì từ giờ anh sẽ chính thức nói lời yêu em. Em mà là người yêu anh rồi thì sao làm được mấy việc này nữa. Phải để anh làm cùng em mới đúng chứ!
Và tất nhiên tình yêu của chúng tôi cứ diễn ra ngọt ngào như thế cho đến tận bây giờ cả hai đã có với nhau 2 mặt con. Anh rất thích ăn các món ăn tôi nấu, luôn về sớm giúp vợ dọn dẹp, nấu nướng và chăm con, không quên hỏi thăm sức khỏe và giúp đỡ bố mẹ vợ.
Bố mẹ anh tuy ở xa nhưng cũng rất quý con dâu và các cháu.
Anh thường thủ thỉ với tôi:
- Có được cô osin như em là may mắn cả đời anh mới có được. Cảm ơn em nhé, cô vợ osin của anh!
Còn tôi thì thầm cảm ơn anh, món quà mà thượng đế đã dành tặng cho tôi.