Bản thân tôi, lần đầu tiên trải nghiệm cái gọi là cảm xúc của mẹ chồng, cũng phải "siêu lòng" vì giọng nói ngọt như mía lùi của con bé. Lúc ấy tôi còn mắng thầm con trai: "Thằng quỷ sứ! Cưa được con bé đẹp thế".
Mới tiếp xúc với gia đình tôi, Linh đã cho thấy con bé là người chu đáo, ăn nói thì khéo, nhanh mồm nhanh miệng, lúc nào cũng giòn giã cười rất tươi.
Thế mà chẳng hiểu sao, cô em chồng tôi phán ngay một câu: "Chỉ được cái vỏ thôi, chả nhờ vả được gì đâu". Tôi mắng cô ấy: "Con bé dễ thương mà, cô hãy đối xử nhẹ nhàng với nó, đừng làm nó sợ".
Nhưng sau này tôi mới biết, đúng là con bé chỉ được "cái mỏ" thật! Nịnh hót là nhanh chứ chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Sống chung một nhà tôi mới được chứng kiến đủ cái sự lười biếng của con dâu.
Tuần đầu tiên làm dâu, nó cũng biết thức dậy sớm giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, rửa bát. Nhưng kết thúc 7 ngày như được sống trên "thiên đường", tôi lại được nó đưa trở về thực tại, hễ có việc cần là y rằng không thấy bóng dáng nó đâu.
Ngày nào vào nhà tắm tôi cũng thấy cả một đống quần áo chất như núi mà 3/4 là đồ của con dâu. Đến mang xuống bỏ vào máy giặt nó cũng không buồn làm. Nó kiếm cớ buổi sáng đi làm nên không muốn đụng tay vào bất cứ việc gì cả. Chăn màn thậm chí nó vứt ra đó để mặc cho tôi giặt, không giặt nó cũng chẳng bận tâm.
Thấy tôi bức xúc trong người, chồng tôi bảo: "Bà phải góp ý với nó đi chứ". Nhưng tôi thực sự ngại nhắc, vì nhắc lại mất lòng.
Thế là sáng sớm nó bóng bẩy, xinh đẹp và nhẹ tênh xách túi ra khỏi nhà, tối về, quần áo lại xếp ngay ngắn ở giường, nó chỉ việc bỏ vào tủ. Nếu hôm nào tôi bận không cất thì y rằng, nó để quần áo cho bụi phủ trắng ở ngoài dây phơi. Nhìn nó mà tôi phát ngán.
Hôm nào nó cũng ngủ tới sát giờ đi làm rồi dậy vội vàng đánh răng rửa mặt, sớm nhất cũng chỉ kịp ăn sáng, đồ ăn thì tôi đã chuẩn bị sẵn. Tôi thấy hơi gai mắt nhưng từ xưa đến nay, tôi vốn cả nể nên vẫn gắng "nhịn" nó cho êm chuyện.
Vợ chồng nó sống với nhau gần 3 năm mà chưa "mảy may" chuyện sinh nở. Mới đầu tôi nghĩ con trai mình chưa sẵn sàng làm bố nhưng đến khi biết được nguyên nhân sâu xa của sự việc tôi mới ngỡ ngàng.
Thì ra con dâu tôi cố trì hoãn việc sinh nở vì nó sợ... xấu, sợ mất dáng, sợ phải chăm sóc trẻ con, nói chung nó sợ đủ thứ. Những gì nó quan tâm chỉ là chăm sóc cho vẻ ngoài thật xinh đẹp, lộng lẫy.
Tôi nghĩ, con dâu đối xử với tôi thế nào không quan trọng, nhưng nó làm con trai mình đau khổ thì tôi không thể nhịn thêm nữa. Tôi quyết định thay đổi thái độ với nó.
Quần áo bẩn nó không chịu giặt, tôi mặc kệ, hết cái để thay thì mặc lại đồ bẩn cũng chẳng sao, đấy là việc của nó. Tôi cũng không "cơm bưng nước rót" đến tận miệng nó nữa.
Càng thờ ơ với con dâu bao nhiêu tôi càng tỏ ra săn sóc con trai bấy nhiêu. Con trai đi làm về mệt, ăn uống kém, tôi vắt cam rồi bưng vào tận phòng, dỗ: "Uống đi con, nước cam tốt lắm, con uống cho mẹ vui". Thế là con dâu tôi cũng chìa tay ra: "Mẹ ơi, anh Hiếu không thích nước cam, để con uống cho ạ". Tôi lạnh lùng khẳng định: "Linh muốn uống thì xuống nhà tự vắt, đây là cốc nước cam của Hiếu".
Quen được chiều chuộng từ bé, chưa bị ai "phũ" như thế bao giờ nên tối hôm đó, con bé vùng vằng đòi bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Con trai tôi dỗ dành thế nào nó cũng không chịu nghe.
Thằng bé cuống lên, chạy ra năn nỉ tôi: "Mẹ ơi, mẹ đừng để Linh ra khỏi nhà, cô ấy một đi sẽ không quay lại nữa đâu". Tôi ngán con dâu đến tận cổ nên chẳng bận tâm chuyện nó đi hay ở nữa, không mẹ chồng nào trên thế giới này ưa được cái ngữ nó.