Bà Giang vừa cười vừa lắc đầu: “Cái Ngọc nhà tôi vụng lắm, chỉ sợ bà chê thôi”. Bà Hậu xua tay: “Kệ chứ! Bà cứ yên tâm giao con gái cho tôi, thời buổi này mấy ai hồn nhiên, chân thật như nó, tôi sợ mấy cô gái mắt xanh mỏ đỏ, tóc bạch kim ngoài kia lắm bà ạ, tôi không muốn thằng Long nhà tôi rước về một cô như thế”.
Long vốn hiền và dễ tính, bà Hậu bảo gì cũng “dạ vâng”, một lần bà buột miệng hỏi: “Con thử làm quen em Ngọc xem sao, mẹ rất thích con bé”. Không ngờ Long “tán” Ngọc thật.
Nhưng chuyện 2 đứa có tình cảm thật sự với nhau thì không hề có sự tác động của bà Hậu và và bà Giang, đôi trẻ cũng khẳng định như vậy. Gia đình môn đăng hộ đối, lại được sự ủng hộ nhiệt tình của 2 bà mẹ, Long và Ngọc nhanh chóng đến với nhau.
Sống chung với mẹ chồng luôn là nỗi “ám ảnh” với những cô gái hiện đại. Nhưng với Ngọc, chuyện này quá đỗi nhẹ nhàng, cô từng hồn nhiên khẳng định: “Ở với mẹ Hậu chẳng khác gì ở với mẹ Giang vì 2 mẹ đều yêu thương con”.
Tuy nhiên, với bà Hậu, sống cùng con dâu yêu quý cũng không phải điều dễ dàng. Niềm vui của bà chưa kéo dài được bao lâu thì Ngọc sớm "hiện nguyên hình" là nàng dâu không chỉ vụng về nội trợ, thu vén công việc gia đình mà nết ăn nói cũng rất… vô tư.
Mỗi lần bà Hậu đón họ hàng ở quê lên chơi, Ngọc đều hỏi mẹ chồng vị khách ấy là ai, đến từ đâu, quan hệ như thế nào với nhà mình… Sau khi nghe bà giải thích tỉ mỉ, Ngọc hồn nhiên bày tỏ cảm xúc: “Ơ sao con không có cảm giác họ hàng gì với bác ấy nhỉ!?”. Bà Hậu xanh mặt khi đúng lúc ấy vị khách đang đứng trước cửa bếp, tay cầm chiếc cốc: “Nước lọc để ở đâu thím Hậu nhỉ?”.
Không ít lần những câu nói hồn nhiên của Ngọc khiến bà Hậu “chết đứng”. Biết các con bận rộn công việc tối ngày nên sáng nào cũng 5h là bà lục đục chuẩn bị đồ ăn nóng hổi, cho vào hộp cơm giữ nhiệt để hai đứa mang đến cơ quan ăn trưa.
Buổi tối, khi vợ chồng con trai về đã có bữa tối thịnh soạn cho các con tẩm bổ. Thế nhưng Ngọc cứ hồn nhiên “chén” mà chẳng bao giờ nói được một câu cảm ơn.
Có hôm thấy Ngọc đem hộp cơm còn nguyên đồ ăn trở về, bà Hậu lo lắng hỏi vì tưởng con khó ở trong người, thì Ngọc nói: "Hôm nay con ra ngoài ăn với đồng nghiệp cho đỡ ngán. Từ khi lấy chồng phải ăn cơm nhà, chả được tung tẩy như trước".
Nghe Ngọc nói thế, mẹ đẻ của cô cũng phải chạnh lòng, nói gì đến mẹ chồng như bà Hậu.
Tưởng có con dâu, sẽ có thêm một người phụ nữ vun vén cho công việc gia đình, thế nhưng Ngọc nấu ăn vụng, quét dọn nhà cửa cũng... lười. Bởi vậy phòng riêng của hai vợ chồng luôn trong tình trạng bừa bộn, quần áo bẩn vứt tứ tung.
Có hôm bức xúc quá, bà Hậu phải thốt lên với hàng xóm: "Khi vợ chồng nó đi làm là tôi phải leo 3 tầng lầu lên thu dọn quần áo bẩn cho vào máy giặt, dọn phòng ngủ cho chúng nó. Tôi cảm giác như mình lại có thêm một... đứa "con trai" chứ không phải con dâu".
Ngọc nấu đồ ăn không nhạt thì mặn, rửa bát thì không bữa nào nàng ấy không "tiễn" vài ba cái bát, cái đĩa nên bà Hậu toàn phải tranh làm việc này.
Sau bữa ăn, trong khi bà rửa bát thì Ngọc hồn nhiên ngồi ăn hoa quả, xem tivi. Vì bà Hậu vẫn cố gắng coi Ngọc như con gái nên góp ý thẳng: "Con phải nhìn mẹ rửa mà làm theo chứ, chả nhẽ cái gì mẹ cũng phải hướng dẫn con? Ngày xưa mẹ cũng vụng nhiều thứ, nhưng đi làm dâu thì phải dần khắc phục. Xưa làm dâu khổ lắm chứ đâu được như bây giờ".
Vừa nói hết câu thì Ngọc nhanh miệng nói luôn: "Mẹ cũng đã từng làm dâu nên mẹ biết rồi nhé, vì vậy mẹ đừng làm con khổ như mẹ nữa". Nói xong, Ngọc lững thững ra phòng khách “cày” nốt bộ phim đang xem dở. Bà Hậu chỉ biết há miệng, tròn mắt nhìn sự vô tư quá mức của con dâu.
Đấy là chưa kể những lần 2 đứa cãi nhau, chứng kiến con trai và con dâu thản nhiên xưng "mày- tao", bà Hậu chỉ biết ôm đầu cho đỡ “tăng xông”, nhưng bà chẳng biết trách ai, “họa” này là bà tự rước về.