Tôi vốn là cô gái tỉnh lẻ ra thành phố học. Sau khi tốt nghiệp tôi được nhận vào làm kế toán cho một công ty xây dựng. Ngày còn ngồi trên giảng đường, tôi yêu Huân- chàng trai gần nhà. Cả hai chúng tôi từng vẽ nên một “tương lai màu hồng” cho tới ngày mẹ tôi bệnh nặng ra Hà Nội điều trị.
Cần một khoản tiền lớn để mẹ phẫu thuật, dù gia đình tôi chạy vạy khắp nơi. Huân cũng có “giúp” tôi một ít, nhưng chẳng khấm khá là bao. Những ngày sau phẫu thuật, gia đình tôi lâm vào cảnh túng quẫn, khi đó, tôi tự nhủ phải cố gắng làm việc, tìm thêm việc làm thêm và cưới một người chồng giàu có.
Hoàn cảnh xô đẩy, tôi từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành người đàn bà “khát tiền”. Tôi điên cuồng làm việc, gần như không còn có thời gian cho bản thân.
Và rồi, tôi gặp Minh, chàng trai Hà Nội. Anh đã ấn tượng với tôi ngay buổi gặp đầu tiên. Những cuộc nói chuyện hợp gu, cùng với sự quan tâm trìu mến của anh, khiến tôi điên đảo. Khi biết được gia thế nhà anh, tôi càng tin “anh là lựa chọn số 1” cho đời mình.
Để không trở thành kẻ “bắt cá hai tay” tôi đã chia tay Huân, với lý do “anh không thể mang lại cho em một tương lai tươi đẹp”. Dù Huân níu kéo nhưng chỉ một tuần sau đó, anh đã từ bỏ khi nói: “Em thay đổi rồi. Em sẽ hối hận”.
Và rồi, sau 5 tháng yêu Minh, chúng tôi chính thức làm đám cưới. Khi đó, tôi đang mang bầu tháng thứ 2.
Xin nói thêm, tôi cũng có đôi lần gặp mẹ Minh, tuy nhiên, bà không mấy quý mến mà còn tỏ ra khinh khỉnh với tôi. Lần đầu khi chúng tôi quyết định làm đám cưới bà từ chối với lý do “chúng mày cứ tìm hiểu đã”. Tiếp đó là khi tôi mang bầu, bà thở dài rồi nói: “Biết làm sao được. Đành thế”.
Ngày quan trọng nhất đời người lẽ ra tôi phải vui mừng, tuy nhiên, chính tôi lại khóc thầm vì nhận ra mình sai lầm. Đầu tiên là thái độ của bố mẹ chồng với bố mẹ tôi. Họ không mấy cởi mở, chan hòa.
Chưa kể, trong đám cưới không ít lần bà còn nói mát rằng tôi mồi chài con trai bà để được cưới. Chồng tôi nghe mẹ nói vậy cũng không phản ứng gì. Đây chính là điều khiến tôi đau khổ nhất.
Tiếp đó, đêm tân hôn, mẹ chồng còn tuyên bố giữ hết của hồi môn và không cho chúng tôi xu nào. Tôi đã cố nín nhịn để “sống hòa bình” nhưng không thể… Đêm đầu tiên ở nhà chồng, tôi đã ngồi khóc vì những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng.
Những ngày sau, mẹ chồng liên tục gây áp lực khi giữ hết lương của chồng tôi. Bà nói với anh: “Mẹ giữ tiền để dành dụm cho con. Tiền con cũng là tiền mẹ". Thực ra, tôi biết bà sợ tôi mang tiền về cho bố mẹ. Không ít lần bà ý ẩm: "Lấy chồng là phải cung phụng nhà chồng, không có chuyện "cho biếu" gì ai cả".
Hôm đó, tôi và chồng đã cãi nhau, kết quả là anh cho tôi 2 cái bạt tai và tuyên bố: “Em đang làm quá lên rồi đấy. Anh hiểu rồi, em cưới anh, chỉ vì tiền đúng không? Em nói xem”…
Hiện tại, cuộc sống của tôi và chồng không mấy hạnh phúc. Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng. Giữa tôi và họ luôn xảy ra mâu thuẫn, còn chồng, anh không đứng về phía tôi. Anh luôn cáu gắt và đổ lỗi “em không biết đối nhân xử thế”. Nói thật, tôi mệt mỏi lắm rồi. Liệu có phải tôi đã sai không?