Con lí nhí trình bày, con làm sai bài tập tự luận, con viết đường dẫn thư mục không đúng. Tôi lật lại đề cương ôn tập, sách bài tập của con và càng bực bội vì bài thi học kì là kiến thức con đã được ôn tập. Con ôn tập qua loa, không đọc kỹ sách vở nên làm bài sai, điểm thi kém. Tôi vừa buồn chán vừa thất vọng về con.
Mẹ mắng con lười biếng, bố kết luận con ý thức kém, không tự giác học hành. Bữa cơm tối hôm ấy có mấy món ăn khoái khẩu nhưng con không hào hứng như mọi khi mà ủ rủ ăn nhanh cho xong, bố còn mắng con không biết nhận lỗi, mặt mũi cứ lầm lì khó chịu thật khó ưa…
Tôi nghĩ tới các tình huống xấu nhất khi con bị điểm kém liên tục: Điểm tổng kết học kì của con sẽ trong nhóm bét lớp, con có nguy cơ chuyển xuống lớp thường.
Tôi than thở với mấy phụ huynh có con học cùng khối, thăm dò mấy cháu học sinh lớp 7 và biết rõ tổng kết năm học, nếu bạn nào điểm phẩy kém, thành tích không đạt sẽ bị chuyển lớp. Như vậy con vẫn còn học kì II để phấn đấu, tôi cảm thấy đỡ hoang mang.
Thật may là tôi chưa vội vàng gọi điện, nhắn tin trao đổi với cô giáo chủ nhiệm lớp con. Con bị điểm kém, con buồn bã xấu hổ, nếu tôi cứ vô tư kể lể hết với phụ huynh và các bạn gần nhà thì con sẽ càng thêm chán nản.
Con thông báo với mẹ, con đạt 8 điểm môn Toán. Ngay lập tức, tôi hỏi con câu hỏi quen thuộc: Bạn ngồi cạnh con mấy điểm, lớp con có nhiều bạn điểm 9, 10 không, có bạn nào điểm kém không? Con làm bài sai chỗ nào? Con nói, con tính nhầm phép cộng trừ đơn giản.
Con đứng cách tôi một đoạn với ý chịu trận, thể nào mẹ cũng nổi đóa lên, mắng xối xả vì tội làm mất điểm. Nhưng tôi dịu giọng hướng dẫn con cách học ôn, cách làm bài thi phải chắc chắn cẩn thận từng phép tính, môn học nào cũng phải ôn luyện bài bản mới đạt điểm cao. Bài thi bao giờ cũng là những kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa, con chỉ lơ là chủ quan không học kỹ là sẽ làm sai, làm ẩu.
Thật vui khi con khoe con đạt điểm 10 môn Vật lý. Đây là môn học khó, con luôn nhăn nhó vì không hiểu lý thuyết, không làm hết bài tập. Tôi cùng con ôn luyện kĩ càng môn học này, tôi giảng cho con lý thuyết, hai mẹ con mày mò tìm hiểu bài tập, tham khảo cách giải trên mạng, tôi ra những ví dụ tương tự để con thực sự hiểu bài. Con đạt điểm 10 ngoài mong đợi. Rõ ràng con nhận thức ổn khi mẹ thực sự dành thời gian kèm cặp, hướng dẫn.
Tôi từng nhiều lần hò hét con việc học, bắt con phải học mỗi tối 2 tiếng. Hễ con thiếu tập trung, hóng chuyện người lớn, trêu đùa em hoặc ngồi lì xem ti vi là mẹ quát mắng. Nếu chỉ hỏi con có bài gì khó không thì con đều trả lời con học hết bài, không có bài gì khó. Tôi kiểm tra, xem bài vở của con mới phát hiện con viết văn còn sai lỗi chính tả, cách trình bày cẩu thả. Với môn tiếng Anh, con học đối phó và quên rất nhiều. Con chưa thực sự say mê bất cứ môn học nào.
Học cùng con suốt mấy năm, tôi biết lực học của con không nổi trội, không xuất sắc chỉ "suýt giỏi". Có lần tôi bắt con ở nhà học suốt buổi chiều, ôn lại mấy môn con bị điểm thi kém. Con học xong, ra đá bóng được 30 phút thì về chạy về nhà, mặt mũi nhợt nhạt, con kêu đau đầu, nôn và bỏ ăn. Chồng tôi nói, con bị trúng gió nhưng tôi nghĩ khác, có lẽ con đau đầu, mệt mỏi vì bị bố mẹ thúc ép học hành, nhắc nhở liên tục chuyện điểm thấp.
Chấp nhận con học hành không bằng bạn bè xung quanh, chấp nhận con bị điểm kém mà không đay nghiến, mắng mỏ thật khó! Bố mẹ nào chẳng mong con giỏi giang, ngoan ngoãn, chăm chỉ.
Bố mẹ có mắng chửi, đánh đập cũng là vì thương con, lo cho tương lai của con. Không lẽ con bị điểm kém thì mình cứ chửi mắng, hắt hủi con? Mình cần con khỏe mạnh, hoạt bát hay cần con vật vã, mệt nhoài với sách vở để đạt điểm 9, 10? Tại sao mình không chấp nhận con với đủ cả ưu điểm và khuyết điểm mà chỉ xoáy sâu vào chuyện con bị điểm kém để chê trách, kết tội con?
Những câu hỏi ấy cứ vẩn vơ trong đầu tôi không dứt. Tôi nghĩ, mình cần đồng hành cùng con, hướng dẫn giảng giải cho con bài khó, con tiếp thu và thi đạt điểm ra sao, mình cũng nên thoải mái đón nhận vì con đã thực sự cố gắng và vui với những tiến bộ nhỏ nhất của con. Bắt ép con học thật nhiều, dọa dẫm con rằng học kém thì ra đời sau này sẽ khốn khó, tôi thấy con rất mệt mỏi, sợ sệt và lo lắng.
Để chấp nhận con không giỏi xuất sắc, con chỉ là một đứa trẻ bình thường và bất cứ lúc nào cũng có thể lĩnh điểm kém, thật sự rất khó! Tôi chỉ có thể lấy lại bình tĩnh khi nghĩ: Bố mẹ cũng giống như số đông phụ huynh với công việc đời thường giản dị thì hãy vui vẻ, thoải mái khi con chỉ có học lực bình thường, không xuất sắc.