Thế nhưng lấy chồng nhỏ tuổi hơn mà chồng lại còn ham chơi, chưa hiểu hết trách nhiệm đối với gia đình và còn nghe lời bạn bè thỉ quả thật, người vợ ắt hẳn sẽ rất khổ tâm.Vậy làm cách nào để ‘trị’ được ông chồng như vậy, cùng đón xem cô con dâu nhà Thu Ba sẽ xử lý như thế nào nhé!!
Hãy nhớ, vợ chính là thước đo sự tốt đẹp của chồng. Vợ héo mòn cô đơn, chính là vì có một người chồng vô tâm, chẳng ra gì!
Cuộc đời đàn bà dù đã từng sắc nước hương trời, có giỏi giang chu du đến đâu thì trạm dừng chân cuối cùng vẫn chỉ là một mái nhà có chồng có con đủ đầy. Bao nhiêu người theo đuổi, có qua bao mối tình đi chăng nữa, họ vẫn chỉ mong có thể có một người chồng yêu thương họ bền vững dài lâu. Đàn bà có thế nào vẫn cần một người đàn ông như thế trong đời.
Không phải là tiền bạc, là giàu sang hay vật chất gì, mà là cảm giác được yêu thương và trân trọng dù có thế nào. Nhưng không phải người đàn ông nào cũng có thể hiểu hết mong muốn giản đơn ấy của đàn bà. Thậm chí có những người chồng chẳng thiết tha muốn hiểu, như quá nuông chiều những sự vô tâm. Đàn bà vì vậy mà xót xa, mà hờn tủi, mà lủi thủi cả một đời…
Tôi có một người chị, cũng khá thân đủ để chia sẻ những chuyện buồn vui cùng nhau. Chị hơn tôi những 10 tuổi, đã có chồng con đủ đầy. Chị không những có ngoại hình mà còn giỏi giang lắm. Mạnh miệng, dữ dằn với ai ở nơi làm việc thì có, chứ về nhà chị lại như một con mèo ngoan ngoãn bên chồng.
Tôi là người đã chứng kiến anh chị bên nhau từ thời sinh viên đẹp đẽ, đến khi đã về một nhà sung túc. Ngày đó, anh thương chị lắm, cưng chiều đến mức chúng tôi cứ phải ngưỡng mộ. Tôi đã nghĩ cuộc đời mình chỉ cần có thể tìm được một người đàn ông có thể yêu tôi như cách anh yêu chị thì cũng đã quá tốt rồi. Và khi cuộc hôn nhân của họ bắt đầu, tôi luôn tin chị chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Nhưng thời gian luôn có quyền năng đáng sợ, nó bào mòn đi hết thảy những điều người ta đã từng dốc sức vun đắp. Cưới nhau được khoảng 5 năm thì cả anh và chị đều đã có sự nghiệp vững vàng. Chị bảo với tôi cả hai đều bận rộn đến mức nhiều khi cả hai ba tháng trời chị mới được một bữa cơm cùng anh.
Dù chị đã cố gắng dành nhiều thời gian nhất cho gia đình, bỏ bớt những tham vọng sự nghiệp. Vậy mà hàng dài những ngày tháng chỉ có chị lủi thủi đợi anh về ăn cơm. Anh có thể nhờ chị chọn quà cho sếp lớn dịp lễ lộc, sinh nhật, vậy mà chẳng khi nào nhớ được kỷ niệm đám cưới hay sinh nhật của chị. Anh có thể tiệc tùng với khách hàng, nhân viên không dứt, chứ chẳng mấy khi đưa cả gia đình đi ăn uống. Tôi hỏi sao chị không nói với anh, chị chỉ cười trừ, rằng anh không nhớ.
Điều đáng trách nhất của đàn ông chính là luôn tỏ ra họ quá bận rộn để nhớ những điều cần thiết nhất. Thật ra, sẽ không có người đàn ông nào bận tới mức không thể dành vài phút mỗi ngày để hỏi han vợ mình. Đừng lấy bận rộn ra bao biện, lý do cho tất thảy chỉ vì vô tâm mà thôi.
Tiền có thể mua được nhiều thứ, nhưng có nhiều tiền đến mấy cũng không mua được vợ con đã không còn. Công việc cũng đáng để theo đuổi đó, nhưng nó sẽ là vô nghĩa nếu không còn gia đình nữa. Đàn ông có thể nhớ mọi điều, chỉ là không nhớ phải yêu thương người vợ đầu áp tay gối với mình hơn mỗi ngày.
Đàn ông không hiểu chính sự vô tâm của họ có thể giết chết con người. Không ít những người vợ bị trầm cảm trong chính gia đình của mình. Cũng đầy rẫy những người đàn bà sống mòn sống tạm bên chồng con.
Liều thuốc độc giết dần giết mòn một con người chính là sự vô tâm. Nó đáng sợ đến mức sẵn sàng tạo ra một người đàn ngoại tình, dù trước đó cô ấy yêu thương chồng đến mức quên cả bản thân. Nó cũng không nề hà phá vỡ bất cứ hạnh phúc gia đình nào. Chẳng có hạnh phúc nào đủ dẻo dai để sống trong sự vô tâm cả. Cũng chẳng có sự bao dung nào bền bỉ với xót xa cả. Mọi thứ đều có thể thành tàn tro nếu không được vun trồng mỗi ngày.
Đàn ông à, hãy thôi nhìn vào những thứ hào nhoáng ngồi kia, danh vọng cao sang rồi cũng sẽ thành hư vô. Hãy nhìn dáng vợ vẫn hằng ngày đợi các anh về dùng cơm. Hãy nhìn cách cô ấy đã cô đơn thế nào để có thể ở bên các anh bao lâu nay. Và hãy nhìn vào chính những yêu thương mà mình đã từng dành cho vợ. Rồi lại nhìn lại hình dáng đã quá hao gầy vì đợi chờ các anh về, có quá xót xa không?
Trên đời này, không gì đau lòng hơn hình ảnh một người vợ cứ lầm lũi bên người đàn ông vô tâm cả. Nếu đã một lần nắm tay cô ấy vào giáo đường linh thiêng, thì hãy nhắc mình mỗi ngày rằng phải khiến cô ấy thấy mình hạnh phúc mỗi ngày. Đàn bà vốn giản đơn lắm, chỉ cần một chút yêu thương cũng đã rạng ngời. Hãy nhớ, vợ chính là thước đo sự tốt đẹp của chồng. Vợ héo mòn cô đơn, chính là vì có một người chồng vô tâm, chẳng ra gì!