Tôi và anh lấy nhau do sự sắp đặt của gia đình hai bên. Khi đó tôi mới 23 tuổi còn chồng tôi đã gần 36. Anh hơn tôi tận gần một giáp nên mọi suy nghĩ, hành động chín chắn, khác hẳn với tôi. Có lẽ vì thế mà anh luôn xem tôi như một đứa trẻ không hiểu chuyện đời.
Lấy anh 2 năm tôi sinh con và xin nghỉ làm, ở nhà trông con cho đến khi cháu đi học mẫu giáo. Quãng thời gian này, tôi hoàn toàn thoải mái, mọi tâm trạng đều dồn hết vào chồng con, không còn phải lo lắng đến việc cơ quan như những người khác nữa.
Tôi cũng chẳng phải nghĩ đến tiền nong vì mọi thứ đã có chồng tôi lo. Ngay khi mới lấy anh, lương của tôi cũng chỉ đủ nuôi bản thân mình, còn mọi sinh hoạt chi phí anh lo hết. Có lẽ đó cũng là một phần khiến anh xem tôi như một đứa trẻ trong nhà.
Tôi bắt đầu chú tâm làm tốt việc nhà và chăm sóc anh chu đáo hơn. Thay vì ra ngoài ăn sáng như mọi khi, tôi cố gắng dậy sớm nấu cho anh ăn, chăm sóc cả bữa sáng để anh ăn ngon miệng hơn.
Anh dần coi đó như là nghĩa vụ của một người vợ ở nhà. Cuộc sống ngày càng nhàm chán khi tôi quay cuồng chăm con, còn anh gia trưởng xem rằng, đó là việc quá đơn giản, nhẹ nhàng bất cứ người phụ nữ nào cũng làm được. Bà, mẹ anh làm được thì tôi chắc chắn cũng làm được. Vì vậy mà năm lần bảy lượt tôi bảo thuê ô sin giúp việc nhà anh đều phản đối.
Tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ yên ổn đến lúc con đi học, tôi quay lại công việc. Vậy mà, chỉ còn 2 tháng nữa đến ngày tôi tìm lại được cảm hứng cuộc sống thì sự thật về những lần anh đi sớm về hôm, đi công tác vài tuần khiến tôi chết lặng.
Đó là một hôm cô bạn thân của chồng tôi sang nhà chơi. Chông tôi luôn khẳng định, cô ta là bạn thân từ hồi còn học cấp 3. Cô ta vừa vào nhà đã tự nhiên chạy ra chạy vào nhìn ngó khắp nơi. Thấy tôi bế con ra, cô ta liếc nhìn nguýt dài rồi hỏi “Anh An chưa về hả?”
Trên đời này, có ai bị chồng bắt gọi điện xin lỗi nhân tình của chồng không? Ảnh minh họa.
Tôi cười đáp “Vâng, anh ấy chưa về, chị sang đây có việc gì thế?”. “À không, có chút việc riêng ấy mà”. Một lát sau, chồng tôi hấp tấp đỗ xe lên nhà rồi ra hiệu tôi lên gác trông con để tiếp bạn. Tôi nghe lời rồi lặng lẽ đi dù trong lòng còn đầy mối nghi ngờ.
Rồi tôi dừng lại nép sau góc cầu thang để xem họ có bí mật gì. Họ đang lớn tiếng với nhau, tôi chỉ lờ mờ nghe được đôi lời bạn thân chồng tôi nói “Cái Minh nó đang mang bầu cho cậu, để cậu về ngủ cả với vợ à?”. Tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình.
Thì ra, cô bạn thân chồng tôi chính là kẻ luôn tạo điều kiện để chồng tôi gặp gỡ cô bồ kia. Sinh nhật cô ta, mời cả chồng tôi và cô bồ đến tham dự để bọn họ được gần gũi nhau. Chồng tôi hàng ngày ra nhà nghỉ với con đó, làm nó có bầu.
Cô ta coi như không có sự tồn tại của tôi, một người vợ trong nhà anh. Cô ta coi chuyện cướp chồng người khác là quá bình thường, còn ủng hộ chồng tôi “lên giường” đến mức bồ có bầu còn bênh vực.
Sau hôm đó, tôi điên tiết dò bằng được số nhân tình chồng tôi và liên tục nhắn tin, gọi điện đe dọa. Vậy mà cô bạn thân chồng tôi và đứa kia tỉ tê đổ lỗi cho tôi dọa nó sảy thai, chửi chồng tôi là không đáng mặt đàn ông, không dạy được vợ. Nhưng đau lòng là, chồng tôi tin bọn họ...
Sáng nay, muốn anh tĩnh tâm lại và quay về với gia đình, tôi nấu bún bò anh ưa thích để anh cảm nhận được tình cảm chân thành tôi dành cho anh. Thế nhưng, vừa bê bát bún bò tự tay làm ra bàn cho anh ăn trước khi đi làm, chồng tôi bất ngờ gọi đến nói chuyện. “Cô gọi điện cho Minh xin lỗi, tôi sẽ đối xử tử tế với cô”.
Đúng là, đến bây giờ, khi tôi gần 30 tuổi đầu, tôi mới biết có chuyện chồng bắt vợ xuống nước xin lỗi nhân tình. Mà chuyện đó lại xảy ra với chính tôi chứ không ai khác. Còn ai bảo vệ mẹ con tôi khi chính người chồng của mình còn bắt vợ đi hạ mình xin lỗi để đội bồ lên đầu? Lúc này, tôi đang bấn loạn lắm. Tôi muốn trừng trị những kẻ vô đạo đức, bất nhân đó. Xin hãy giúp tôi trừng trị bọn họ thích đáng. Tôi sẽ hậu tạ.
Linh Linh (linhlinhvu86...@gmail.com)