Hùng gọi giật, tôi dừng lại, từ phía sau anh nói với tôi rằng: “Con gái khi yêu thì rất mộng mơ và lãng mạn nhưng khi lấy chồng thì rất thực dụng!”, tim tôi đau nhói nhưng vẫn quyết định chia tay…
Vậy là tôi kết thúc mối tình đại học 4 năm bao mộng mơ với Hùng để quyết định nhận lời ngỏ của Trọng. Hùng và tôi yêu nhau từ năm đầu đại học, gắn bó với nhau qua bao ngày tháng và có chung không biết bao nhiêu kỷ niệm.
Nhưng khi ra trường, gia đình tôi có điều kiện hơn đã xin được cho tôi một chỗ làm ổn định, còn Hùng vì gia đình khó khăn nên vẫn làm nhân viên ở một siêu thị.
Từ khi có công việc ổn định, tôi bắt đầu so sánh người yêu của mình với những cô gái khác và tôi nhận ra dù tôi xinh đẹp hơn nhưng tôi hoàn toàn bị thiệt thòi hơn rất nhiều. Những ngày cuối tuần họ cùng nhau đi thưởng thức những món ăn ngon, nổi tiếng, đăng lên facebook, đầu tuần đi làm họ có hàng hiệu khoe với đồng nghiệp.
Còn tôi thìsao, đã bước vào cửa hàng ăn bình dân cùng người yêu rồi mà vẫn phải lựa những món rẻ tiền, chỉ dám đi chợ trời cùng người yêu. Miệng thì bảo những nhà hàng sang trọng, những bộ quần áo đắt tiền là phù du nhưng thật ra là con gái tôi thích những thứ ấy lắm, chỉ là không có được.
Cuối cùng, tôi đã nói lời chia tay với Hùng để nhận lời ngỏ của Trọng sau một thời gian ngắn quen anh. Nói thật, tôi không yêu Trọng, chẳng qua vì Trọng giàu có, ga lăng, ngay từ khi quen tôi anh đã mua cho tôi không biết bao nhiêu đồ hiệu mà tôi thích, đưa tôi đến rất nhiều nơi sang trọng, thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon.
Hơn hết, anh lại không mấy quan tâm đến quá khứ của tôi, dù biết tôi và Hùng đã yêu nhau 4 năm nhưng anh không bao giờ đả động đến việc ấy. Tôi nghĩ rằng mình may mắn tìm được người đàn ông tốt.
(Ảnh minh họa)
“Phụ nữ nên lấy người yêu mình chứ không nên lấy người mình yêu” , đó là câu mẹ tôi vẫn dạy tôi thế, vì bà đã phải khổ sở rất nhiều khi cả cuộc đời chỉ dành để yêu bố tôi. Tôi nghe mẹ kể lại, ngày trước vì bà yêu ông nên cố tình dụ ông “vào tròng” để có đám cưới, thế rồi cuộc đời của bà đầy đau khổ khi ông chỉ làm tròn trách nhiệm làm cha chứ không bao giờ làm đúng trách nhiệm làm chồng.
Từ bé đến giờ, tôi chưa thấy một lần nào mẹ ốm mà bố chủ động hỏi han, cơm thuốc, cũng chưa bao giờ không ăn cơm nhà mà bố báo về cho mẹ. Cũng chẳng bao giờ bố quan tâm mẹ đi đâu, làm gì, nếu có về muộn cũng không bao giờ tỏ ra lo lắng. Nhưng với mấy chị em tôi thì khác, bố tôi rất yêu thương, chiều chuộng, chăm bẵm rất nhiều. Mẹ tôi cay đắng dạy tôi đừng như bà mà khổ.
Sau 4 tháng yêu nhau, tôi và Trọng quyết định tiến tới hôn lễ, tôi muốn gì anh cũng chiều tôi, tôi cảm động lắm và biết ơn anh lắm, nghĩ rằng mình cũng yêu anh. Nhưng rồi mọi thứ không như tôi nghĩ, sau đêm tân hôn là những chuỗi ngày chịu đựng của tôi.
Kể từ sau khi cưới, chưa bao giờ Trọng chủ động ôm lấy tôi, cũng chưa bao giờ cho tôi biết cảm giác của sự lãng mạn và bất ngờ. Tôi ngẫm lại, mấy tháng yêu nhau, chúng tôi có kỷ niệm gì, ừ thì tôi bảo em chưa được đến nhà hàng này, nhà hàng kia thì anh đưa tôi đến.
Tôi thích bộ áo này, bộ áo kia thì anh bảo tôi cứ lấy, anh thanh toán, chưa bao giờ anh chủ động chọn mua cho tôi một bộ quần áo. Tôi nhận ra, anh lấy tôi cũng vì tôi phù hợp với anh chứ thực chất anh không yêu tôi, vì nếu yêu anh sẽ biết tôi cần gì và tôi cảm thấy thế nào.
Tôi bất chợt nhớ tới Hùng, dù mua cho tôi một chiếc áo bình dân nhưng thật ra tôi mặc rất vừa, rất đẹp như thể tự tôi đi chọn, dù không dẫn tôi đến nhà hàng nhưng ngày kỷ niệm nào cũng nấu cho tôi ăn có thể anh nấu vụng về. Tôi cố gạt đi cái sự so sánh trong đầu và tự an ủi mình bởi dù sao cũng đã quyết định, nhưng những hình ảnh về Hùng hàng ngày cứ hiện lên trong đầu ngày một nhiều hơn.
Ngày 8/3, Trọng về nhà với hơi men nồng nặc, anh vui vẻ kể về lễ kỷ niệm với những món quà đồng nghiệp nam tặng cho đồng nghiệp nữ. Tôi hỏi quà tôi đâu, anh đưa cho tôi một món tiền bảo không biết mua gì cho tôi nên tôi hãy tự đi mua quà cho mình.
Tôi bật khóc nức nở. Tôi có thiếu gì đâu mà cần phải mua thêm, thứ tôi thiếu đấy chính là tình yêu. Tôi nhớ ngày trước, 8/3 năm đó Hùng đã tỉ mỉ tặng tôi một bức tượng tô rất đẹp, chỉ cần vậy thôi tôi cũng cảm nhận được tình yêu của anh trên từng nét vẽ. Nhưng giờ thì sao…
Cuộc hôn nhân của tôi cứ nhàn nhạt như vậy cho đến khi tôi có một đứa con lên 5 tuổi thì không thể kéo dài thêm được nữa bởi tôi không cảm nhận được tình yêu tôi dành cho chồng cũng như anh có lẽ cũng không cảm nhận được tình yêu của tôi.
Tôi ly hôn và cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều cái cuộc sống gắng gượng ấy. Sau này, tôi sẽ dạy con tôi rằng: “Con ạ, đã không yêu xin đừng cưới, sự thực dụng chỉ gắn kết hai con người lại nhưng để duy trì sự gắn kết ấy cần phải có tình yêu!”.