Nguồn cơn sự việc là khi sửa nhà, nhà A Minh và hàng xóm không đạt được đồng thuận khi vạch ra đường ranh giới giữa hai nhà. Nhà hàng xóm muốn chiếm đoạt thêm chút đất nên khi xây nhà, họ cố tình nhích sang nhà A Minh, chiếm dụng một chút đường đi chung.
A Minh tất nhiên không chấp nhận việc này, anh gọi mọi người đến xem dấu mốc được tổ tiên nhà mình chôn vài đời nay dưới đất. Thế nhưng những người xung quanh đều cảm thấy đây chỉ có vài cm đất, cũng không thể khiến anh giàu có hơn là bao nên họ khuyên A Minh nên bỏ qua.
Nhà hàng xóm xây cũng đã xong nhưng A Minh không dễ dàng cho mọi chuyện trôi qua như vậy. Anh không cam tâm, quyết định dùng những dấu mốc mà tổ tiên mình đã đánh dấu trước kia để đi kiện, đòi lại vài cm đất.
Thời gian lâu dần, bạn gái của A Minh cũng cảm thấy khó chịu với sự càm ràm của anh ta, thêm chuyện hôn sự vì nhà cửa chưa xây mà bị trì hoãn, cuối cùng hai người chia tay.
Cho đến bây giờ, anh ta lại bắt đầu đi tìm bạn gái, ngày ngày làm phiền cô với mục đích mong cô quay lại.
Cuộc đời một thanh niên từ đó chìm vào một vòng lẩn quẩn phiền toái không thoát ra được.
Trải nghiệm của A Minh cho chúng ta 3 bài học cần phải nhớ, để tránh rước phiền hà vào người.
1. Gặp kẻ không ra gì, nên nhanh chóng loại bỏ họ ra khỏi cuộc đời mình
2. Gặp chuyện không vừa ý, tốt nhất là nhanh chóng để nó trôi vào dĩ vãng
3. Buông bỏ mới có thể tiến về phía trước một cách vững vàng hơn.
Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối, đó là:
* Tình yêu đã ra đi.
* Người bạn không xứng đáng.
* Ngày hôm qua.
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là người đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu.
Khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi…
Một người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc.
Mà buồn vì cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng…
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng của mình mãi.
Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi…
Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép mình nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai.
Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Những yêu thương đã trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.
Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ, trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.