Trong lặng lẽ, họ đã gieo vào tâm hồn bao thế hệ những hạt mầm tri thức, chắp đôi cánh để những cánh chim học trò có thể bay cao, bay xa trên bầu trời tri thức và nhân văn.
Như những người làm vườn âm thầm, họ đón nắng sớm, tiễn hoàng hôn, lặng lẽ đợi mùa quả chín từ những mầm xanh mình vun trồng, dù đôi khi không bao giờ nhìn thấy cây lớn.
Những hạt chữ của thầy cô không đơn giản chỉ là từng con chữ trên trang giấy trắng. Đó là những hạt mầm nhỏ bé, được tưới tắm bằng mồ hôi, bằng cả trái tim tận tụy suốt bao năm tháng. Mỗi ngày lên lớp, thầy cô lại âm thầm chắt chiu từng niềm vui, từng bài học, từng lời giảng dịu dàng như gió thoảng, nhưng âm vang và đọng lại mãi trong tâm hồn học trò.
Họ gieo chữ không chỉ để truyền đạt kiến thức, mà còn để định hình nhân cách, dựng xây lý tưởng và niềm tin, những điều có thể còn quan trọng hơn cả bài học lý thuyết trên lớp. Từng con chữ mang bao ân tình, từng lời giảng chất chứa biết bao điều tâm huyết, gửi gắm cả hy vọng của họ vào những đứa trẻ ngày ngày vẫn đang ngồi học bài, ươm khát vọng ngày mai.
Trong ánh mắt thầy cô, mỗi học trò là một câu chuyện, một tương lai đầy hứa hẹn. Họ như những người thợ khéo léo, kiên nhẫn chạm trổ từng tính cách, uốn nắn từng sự ngây thơ, bồng bột, non nớt của lớp lớp người khách trên chuyến đò tri thức.
Giữa bao nhọc nhằn của cuộc sống, người gieo chữ vẫn kiên trì, như những người làm vườn tận tâm cẩn thận bón từng phân đất, tưới từng giọt nước để chờ đợi mầm cây của đời lớn lên, tươi tốt.
Những đêm thức trắng soạn bài, những ngày dốc lòng trên bục giảng, và những ánh mắt chan chứa thương yêu gửi gắm khi học trò bước vào đời, tất cả tạo nên hình ảnh thầy cô với trái tim sáng bừng niềm tin vào tương lai của từng thế hệ.
Cũng là người gieo chữ, tôi từng thầm hỏi, những mùa Thu đi qua đời mình để lại điều gì? Mái đầu bạc dần theo năm tháng, ánh mắt đã thêm nhiều nếp nhăn, và bàn tay chai sần vì bụi phấn. Nhưng thẳm sâu trong lòng những người gieo chữ, chẳng bao giờ thiếu sự ấm áp, vì hạnh phúc của họ là từng giây phút nhìn thấy học trò mình trưởng thành, vượt qua từng chông gai của cuộc sống.
Đâu đó trên từng trang giấy cũ, trong những lời tri ân vụng dại của học trò ngày xưa, thầy cô lại tìm thấy niềm vui giản đơn, như người nông dân nhìn thấy đồng lúa trổ bông sau bao mùa mưa nắng. Đối với họ, những thành công, những thất bại của học trò cũng trở thành câu chuyện của chính mình, khắc sâu trong ký ức và biến thành động lực cho những ngày tháng phía trước.
Có lẽ, người gieo chữ không chỉ dạy học trò cách giải những bài toán, cách viết những đoạn văn, mà còn trao truyền cho các em bài học về tình người, về lòng kiên nhẫn và niềm tin vào bản thân.
Trong cuộc đời này, chẳng điều gì quý hơn niềm tin mà thầy cô đã gieo vào những tâm hồn còn non trẻ, để chúng đủ sức đương đầu với những thử thách đang chờ đợi ở tương lai. Những câu chuyện nhỏ trong lớp học, những ánh mắt động viên, và những lời nhắc nhở yêu thương sẽ mãi là hành trang quý giá để học trò mang theo suốt đời.
Trong tâm hồn của người thầy, người cô, niềm vui chẳng phải là những bó hoa rực rỡ hay những món quà đắt giá. Niềm vui lớn nhất chính là khi học trò gọi thầy cô bằng tất cả sự kính yêu, là khi những đứa trẻ ngày xưa đã khôn lớn quay về, mang theo nụ cười trưởng thành và ánh mắt biết ơn. Đó là những giây phút mà trái tim người gieo chữ ngập tràn hạnh phúc, biết rằng mình đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời của biết bao con người.
Và có lẽ, trong sự lặng lẽ ấy, người gieo chữ vẫn mơ về những mùa hoa nở. Họ mơ rằng, dù bao mùa nắng mưa đi qua, những hạt giống tri thức họ từng gieo sẽ lớn lên thành những cây đời vững chãi, tỏa bóng mát xung quanh.
Họ mơ về một tương lai mà những đứa học trò của mình sẽ tiếp nối hành trình, làm đẹp cho đời bằng chính tình yêu và những bài học giản dị đã học được từ những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Bởi vì, hơn tất cả, người gieo chữ luôn tin rằng dù có thế nào, trái tim của mỗi người thầy, người cô vẫn sẽ đập mãi vì một niềm tin: Niềm tin vào sự kỳ diệu của tri thức và sức mạnh của tình yêu thương.
Tháng tri ân nhà giáo lại về trong không gian khá tĩnh lặng của sân trường nơi tôi dạy học, nhưng đâu đó trên từng trang vở học trò, từng lời cảm ơn giản dị, tình yêu và lòng biết ơn chân thành vẫn nở hoa rực rỡ.
Với người gieo chữ, không cần sự đền đáp, cũng chẳng cần danh vọng, chỉ mong gieo được những mầm tri thức và tình yêu cuộc sống cho đời. Và những thầy, cô giáo khác trên khắp mọi miền đất nước, vẫn lặng thầm như gió như mây, cần mẫn tháng ngày gieo những hạt chữ để đời thêm tròn đầy, ấm áp.
Dù cuộc sống có muôn vàn biến động, thầy cô mãi là người gieo mầm hi vọng, người gieo chữ giữa cuộc sống bao la này, dâng hiến âm thầm cho mỗi ngày mai tươi sáng hơn.