Viết cho những người trẻ đang ở lưng chừng tuổi 20 và 21...

Hôm nay khi nhìn lại dòng thời gian trên facebook mới biết suy nghĩ của mình hiện tại và ngày trước khác xa nhau quá. Cứ ngỡ người viết chẳng phải là mình.

Viết cho những người trẻ đang ở lưng chừng tuổi 20 và 21...

Vừa đi qua tuổi 20 vừa hơn 2 tháng. Thế mà tôi đã kịp nhận thức rằng nó khác xa nhau đến một trời và một vực.

Tôi của những ngày tháng 20 - luôn muốn thể hiện bản thân và bất cần với những người xung quanh. Tôi của 21 - lại luôn suy nghĩ làm sao mới vẹn toàn nhất: biết cái gì nên nói và cái gì không nên, chẳng còn muốn thể hiện bản thân nữa - chỉ cần mình thấy an an ổn ổn, vậy là đủ lắm rồi.

Viet cho nhung nguoi tre dang o lung chung tuoi 20 va 21... - Anh 1

Tôi của những ngày tháng vừa mới bước sang 20 đã viết một status như thế này: "Bạn chẳng cần tôi, thì tại sao tôi phải cần bạn, nếu bạn đã muốn ra đi, vậy thì tự nhiên thôi!". Tôi của năm 21 - viết một status thế này: "Chúng ta đều cố gắng vì những gì mình cho là đúng, em cũng đang cố gắng cho tình yêu của em".

Chẳng hiểu sao khoảng cách giữa 20 và 21 lại xa đến thế. Giống như đường chân trời giao nhau giữa ban ngày và ban đêm vậy - rất ngắn nhưng đủ để mình nhận ra...

Chúng tôi vào những năm tháng 20 hay 21 cũng đều có những phút chông chênh giống nhau. Đều có nỗi buồn và cô đơn như thế. Nhưng nỗi buồn của tuổi 21 không đơn giản như thế nữa. Nỗi buồn của 21 đã sâu hơn một tí và gói ghém cẩn thận chỉ cho bản thân mình biết. Bởi vì, nhận thức được rằng có viết nỗi đau lên trên mặt cũng chẳng có ai quan tâm đâu.

Rồi những điều mình nghĩ năm 20 thật trẻ con. 20 tuổi - chúng ta là những đứa trẻ trong thân xác người lớn. Nhưng khi chúng ta 21 cũng chẳng phải lớn hơn là bao, chỉ là cái suy nghĩ bỗng dưng chững lại. Chẳng còn thích ba hoa hay thể hiện mình là người thế này hay thế nọ. Nếu như khi 20 tôi viết nỗi buồn lên mặt thì khi 21, tôi biết giấu kỹ nó hơn. Những dòng trạng thái chẳng còn than trời kêu đất mà là những dòng văn ngắn để thể hiện cảm xúc của bản thân.

Tuổi 20, chúng ta đều nghĩ rằng mình biết phải sống sao. Nhưng đến năm 21 bạn chẳng còn buồn nghĩ về nó nữa. Mà phải nghĩ rằng mình phải làm gì để có thể sống tốt hơn.

Năm 20 tuổi tôi nghĩ tình yêu là tất cả, cùng những suy nghĩ trẻ con. Năm 21 tuổi tôi nhận ra rằng ngoài tình yêu thì gia đình, công việc cũng rất quan trọng. Chỉ cần một năm nữa ra trường thất nghiệp - chỉ cần nghĩ đến thế thôi trong lòng đã dâng lên một nỗi sợ hãi nhất định. Tôi đoán rằng mỗi người đều có những cách sống nhất định. Chẳng ai giống ai nhưng có chăng khi nhìn lại quãng thời gian đã qua thì ai cũng thấy mình trẻ con. Và đến năm 25 tuổi khi đọc được những status năm 21 thì tôi chắc cũng mỉm cười rồi gật đầu sao ngày xưa mình trẻ con đến thế!

Chúng ta ai rồi cũng khác và suy nghĩ sẽ lớn thêm qua từng ngày.

Nhưng tôi tin những năm tháng của tuổi trẻ là chuỗi ngày đẹp nhất, đáng sống nhất. Vậy nên cứ sống như mình muốn, làm những điều mình thích, đi đến những nơi mình muốn đi. Bởi, tuổi trẻ chẳng một lần quay trở lại.

Theo Phụ Nữ News

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ