Cách đây 20 năm, mẹ tôi qua đời sau một tai nạn. Năm ấy tôi 14 tuổi, là cô con gái duy nhất của bố mẹ. Thương tôi, bố sống cảnh gà trống nuôi con mà không hề than vãn. Mỗi khi có ai hỏi ông về việc tái hôn, ông đều gạt đi và bảo sẽ tự chăm sóc được cho tôi.
Bố luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Bố khéo chọn cả quần áo cho tôi. Những dịp đi công tác thành phố, bố luôn đem về những cuốn sách văn học kinh điển để tôi thỏa sức đọc và ngẫm nghĩ.
Năm 18 tuổi. Tôi xa nhà đi học đại học trong thành phố. Mỗi tháng tôi về thăm bố một lần. Hai bố con cũng nào cũng vui vẻ nấu cơm, thắp hương cho mẹ tôi, đi thăm mộ mẹ rồi về nhà ông bà chơi.
Rồi một hôm, sau thời gian thi học kỳ vất vả, tôi nhớ bố vội vàng trở về. Đến trước cổng nhà tôi chưa kịp mở cổng thì sững người. Bên cửa sổ, bố tôi đang choàng tay ôm một người phụ nữ lạ, còn cô ta đang khóc nức nở.
Tôi phản đối quyết liệt khi bố tôi có người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa)
Tôi hét lên khiến bố tôi giật mình buông cô ta ra: "Bố làm cái gì thế? Cô là ai, ai cho cô vào nhà tôi?", bố tôi sững sờ nhìn tôi rồi nhìn cô ấy. Bố nắm vội tay tôi rồi kéo tôi vào lòng nhưng tôi vằng ra bằng được. Tôi vừa khóc vừa kể lể về mẹ. Tôi xua đuổi người đàn bà ấy như một con quỷ. Tôi lao ra khỏi nhà và bỏ đi.
Bà nội, bà ngoại gọi cho tôi để thuyết phục thay bố. Họ kể về lần bố tôi ốm nặng mà không muốn ảnh hưởng việc học của tôi nên nằm viện một mình. Chính người phụ nữ ấy làm y tá trong bệnh viện đã thương cảm và chăm sóc bố tôi. Dù câu chuyện có đẹp thế nào, tôi vẫn không chấp nhận.
Cuối cùng, sau 4 tháng tôi không về nhà, bố tôi đã phải khuất phục. Tôi yêu cầu ông quỳ dưới bàn thờ mẹ, thề suốt đời không tái giá. Từ phía sau, tôi thấy bờ vai gầy của ông run rẩy. Nhưng tôi sung sướng vì mình đã giữ được bố cho mẹ.
Giờ đây, không ngờ tôi đã lấy chồng xa. Mỗi năm tôi chỉ được về thăm bố vào ngày lễ, tính ra không đến 20 ngày một năm. Tôi mua cho bố đủ thứ, từ điện thoại mới, sách báo các loại, đồ ăn ngoại nhập. Nhưng mỗi lần tôi về thăm, bố lại già đi trông thấy. Ông ít cười mà luôn lặng lẽ đọc sách bên ấm trà mạn ngoài vườn.
Tôi ân hận thì đã quá muộn. (Ảnh minh họa)
Ngày bố tôi nhập viện vì tăng huyết áp. Tôi nhận tin từ cậu em họ, cuống cuồng về chăm bố. Bên giường bệnh, bố tôi gầy xanh xao. Trong lúc ngủ ông vẫn cau mày.
Tôi thì thẩm bảo bố: "Hay là bố đi bước nữa. Con lấy chồng rồi không về thăm bố thường xuyên được. Bố cùng cần một người ở bên chăm sóc". Nhưng ông cười bảo tôi: " Bố 60 tuổi rồi còn ai chịu ở bên cạnh nữa. Có con cháu là bố vui rồi". Ánh mắt ông lại xa xăm nhìn ra cửa sổ. Khiến tôi không thể tiếp tục câu chuyện.
Giờ đây tôi ân hận vô cùng. Giá như năm xưa tôi đừng ích kỷ giữ bố cho người mẹ đã khuất núi. Giá như tôi biết có một ngày tôi sống xa ông. Giá như tôi đừng bắt ông thề, thì có lẽ sau lần phản đối ấy, bố tôi có thể tìm kiếm một người phụ nữ khác khi tôi đã hiểu chuyện.
Nhưng sai lầm năm xưa quá lớn, tôi biết phải làm sao để cứu vãn?