Tôi biết khi những dòng tâm sự của mình được đăng tải, mọi người sẽ cho rằng tôi là người đàn ông hẹp hòi, ích kỷ. Nhưng quả thật trước đây, tôi chưa bao giờ phải đụng đến vấn đề chi tiêu gia đình thế nên mới gây ra những hiểu lầm không đáng có với vợ.
Tôi và vợ đều là những người trẻ tuổi. Kết hôn xong, chúng tôi lại ra ngoài sống nên kinh nghiệm không có nhiều. Cả hai vợ chồng tôi là nhân viên văn phòng, lương tháng cùng lắm cũng xấp xỉ 20 triệu. Với mức sống ở thành phố, chúng tôi chỉ có thể sống ở mức trung bình.
Thời điểm chưa có con, vợ tôi tiêu xài hoang phí lắm. Cô ấy thường hay nói mình bầu bí, nghén ngẩm nên mua về nào tôm hùm, nào yến sào.
Tôi nói ra thì lại bảo hẹp hòi, nhưng nhiều lúc tôi nghĩ, có thèm cũng làm gì đến mức ấy. Tiền mà vợ tôi ăn một bữa đủ cho tôi ăn trưa cả tuần trời. Vậy mà vợ tôi khi dỗi, còn bảo tôi không biết thương cô ấy.
Sau khi con chúng tôi chào đời, một mình tôi lo chi phí sinh hoạt từ a đến z. Vợ tôi không đi làm, vì con chúng tôi còn quá nhỏ. Thuê giúp việc thì đắt, lại sợ họ đối xử không tốt với con. Vì thế, chúng tôi thống nhất phương án để vợ tôi ở nhà một năm. Khi nào con cứng cáp, chúng tôi sẽ gửi ở một nhà trẻ gần nhà.
Từ khi vợ sinh con, tôi thấy các khoản chi phí của gia đình bị đội lên một cách quá mức. Dăm ba ngày lại tiền bỉm sữa, rồi tiền thuốc thang và sinh hoạt gia đình. Nói thật lòng, tôi đi làm cả tháng được 8 triệu, vậy mà chưa hết tháng vợ đã kêu hết tiền khiến tôi điên đầu.
Hôm ấy vợ chồng tôi cãi nhau rất lớn. Nguyên nhân xuất phát từ việc con nằm viện mà vợ tôi lại kêu hết tiền và bắt đi vay. Mặc dù hôm đó, tôi cũng đi vay để đủ tiền đóng viện phí cho con nhưng sau hôm ấy, tôi quyết định tự mình cầm tiền chi tiêu của cả gia đình.
Nguyên nhân xuất phát từ việc con nằm viện mà vợ tôi lại kêu hết tiền và bắt đi vay. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu tôi cũng tự tin lắm, vì nghĩ đi chợ, bỉm sửa và những khoản lặt vặt thì đơn giản. Nhưng rồi cầm tiền mới thấy không hề đơn giản.
Tháng nào nhà tôi cũng tốn 3 triệu tiền thuê nhà, 5 triệu để ăn uống. Tôi đã cố gắng mua sắm ít nhất có thể, thậm chí cắt cả tiền cà phê, ăn sáng bên ngoài của bản thân, vậy mà vẫn bị âm tiền vì những khoản lặt vặt buộc phải trả như tiền đổ rác, tiền thuốc cho con, tiền điện, tiền nước, bột giặt, nước xả vải, thuốc diệt côn trùng... không thiếu một khoản nào.
Hôm vừa rồi tôi có nói chuyện với vợ. Đúng là tôi đã quá đáng khi trách cô ấy tiêu xài hoang phí. Bây giờ tôi muốn vợ cầm tiềm chi tiêu, tôi nhất định không than thở nữa nhưng vợ tôi không nghe mọi người ạ. Cô ấy muốn đi kiếm việc làm còn con thì gửi nhà trẻ sớm.
Tôi thì thương con, mới 6 tháng đã đi trẻ lại sợ nhiều vấn đề xảy ra. Theo mọi người, tôi nên để vợ đi làm hay cố thuyết phục cô ấy ở nhà nốt năm nay?