Thử thách đầu tiên của mẹ chồng

Dù chuyện qua đã lâu nhưng tâm trí tôi vẫn luôn in hằn kỷ niệm đáng nhớ ấy, cho dù chính thử thách ban đầu đã khiến đêm tân hôn của tôi ngập tràn trong nước mắt.

Thử thách đầu tiên của mẹ chồng
Chả là làng tôi có tục lệ, khi hai nhà cách nhau không xa lắm thì sau khi làm lễ thành hôn xong, cô dâu mới sẽ được phép theo xe quay về nhà mình, để tiếp bạn bè. Khi tôi chuẩn bị về mẹ chồng có dặn bảy giờ tối về nhé, tôi vâng lời.
Bảy giờ kém tôi đã ăn uống, thu xếp xong xuôi, chờ chồng đến đón, tôi gọi nhiều lần mà anh không nghe máy, mãi mới bảo: “Chả lẽ bảo con dâu cứ đi lúc nào về cũng được, mẹ dặn làm phép thế thôi, cứ bình tĩnh. Anh đang uống rượu với bạn”. Dùng dằng, giục giã mãi, hơn tám giờ chồng mới đưa tôi về đến nhà.
Tôi chào khắp lượt bố mẹ họ hàng, ai cũng đáp lời, chỉ mẹ chồng là không. Đoán tình cảnh ấy ông chú vốn mến tôi, chạy ra khẽ rỉ tai: “Mày dám trái lời, về muộn, bà ấy giận lắm đấy, cố tình để bày bừa ra kìa. Thôi để mẹ nguôi ngoai mày đi rửa nửa cái sân bát đũa đó đi”. Tôi nhìn theo hướng ông chú chỉ mà nước mắt cứ thế rơi, chạy ra lũ bạn đang chào để về, chúng còn tưởng tôi nhớ nhà cứ động viên: “Buồn gì, mai tao lại đến”.
Tôi lủi thủi đi vào, gạt nước mắt, xắn quần xắn áo kỳ cạch ngồi rửa bát, mười giờ rưỡi mẹ chồng mới nói với ra: “Thôi, đi ngủ, có gì mai làm tiếp”. Đêm ấy tôi không ngủ nổi, nước mắt tràn mặt, bên cạnh chồng ngủ say sưa chả biết gì, vì đã quá chén. Tủi thân, tức tối tôi chỉ muốn khóc thật to.
Song suy nghĩ chán tôi cũng đành phải tự xoa dịu mình, mới về chân ướt chân ráo, cần biết thích nghi cho hài hòa, phải chịu khó nương theo nếp nhà. Suy cho cùng cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu chồng, cũng tại mình thiếu dứt khoát, giờ phải tự thân thôi, giờ mà chồng đứng ra bênh vực vợ chỉ càng làm cơn giận của mẹ tăng bậc. Mẹ chồng đang thị uy và tỏ rõ vị thế của mình trong gia đình, không nên để bà thất vọng.
Trăn trở mãi, ngủ chả ngủ được, vậy là bốn giờ sáng tôi dậy thanh toán hết đám bát đũa bẩn. Lại còn nấu ăn sáng cho cả nhà, quét sạch sân sạch cổng. Sáng ra thấy mặt mẹ chồng giãn hẳn, tươi tỉnh hơn và vác rổ ra vườn hái đỗ. Tôi lon ton chạy theo, nhanh tay hái cùng bà, đoạn cười nói một cách chân thành: “Tối qua con biết con đã sai, khiến mẹ phải nóng lòng, mẹ cho con xin lỗi".
Mẹ chồng tôi gật gù, rồi có vẻ mến tôi từ đó, nghe đâu bà hỉ hả khoe với xóm giềng về đứa con dâu biết ý: “Nó không hoàn toàn sai, thế mà cũng biết lễ phép xin lỗi”. Hình như với bà qua được thử thách đầu tiên thì các thứ phía sau không có gì là không thể thực hiện.
Tôi thì nghĩ, nếu có sự thật tâm và tấm lòng ham học hỏi, cầu tiến hẳn chẳng bà mẹ chồng nào cố tình khắt khe bắt lỗi. Và tôi cũng cố gắng sống đúng với lời tỏ bày kia của mình.
Theo thời gian, ở lâu cùng nhau càng trở nên hiểu tính nết, dần dà tôi thấy thực sự quý mẹ chồng, càng ngày hai mẹ con càng hợp nhau. Bà xuề xòa, dễ dãi hơn, lại tin tưởng nhờ tôi cất giữ vàng.
Mỗi khi cần hoặc muốn mua gì, bà thường nhờ thẳng tôi, hoặc có mua tặng mà không ưng bà nói ngay để con dâu mang đi đổi, chứ không giữ ý, như có người cứ nhận lấy rồi vứt đáy tủ hoặc đem cho... Bà chị chồng vẫn hài lòng bảo, đó là vì tôi đã ghi điểm qua bài sát hạch có phần “củ chuối” kia của mẹ chồng.
Theo Dân Trí

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ