Trong khi công việc buôn bán của tôi ngày một thuận lợi, mỗi tháng thu nhập về cả trăm triệu đồng thì chồng tôi lại bị thất nghiệp. Dù anh ấy đã đi tìm việc khắp nơi nhưng chẳng nơi nào chịu nhận.
Có lần tôi đưa chồng đến làm việc trong công ty của mình nhưng anh ấy không năng động, chẳng biết làm gì chỉ khiến vướng chân mọi người. Được vài ngày chồng chán nản và bỏ về nhà nội trợ, rồi đưa đón các con đi học.
Ở bên ngoài tiếp xúc và giao lưu với những người đàn ông phong độ giàu sang, thế mà về đến nhà nhìn thấy chồng đeo chiếc tạp dề khiến tôi thấy thất vọng, mệt mỏi vô cùng. Lâu dần tôi đâm ra chán chồng lúc nào không hay nữa.
Đi làm vất vả cả ngày, đêm lại phải phục vụ chồng nữa khiến tôi chịu không nổi nên thường hắt hủi anh ấy. Tình cảm vợ chồng bắt đầu xa cách vì chuyện chăn gối không có tiếng nói chung.
Cho đến một ngày, tôi chuẩn bị đi ăn tối cùng với nhóm bạn thì chồng gọi giật lại và đưa cho tờ đơn ly dị yêu cầu ký vào, tôi sốc vô cùng. Người viết đơn ly dị phải là tôi chứ sao chồng lại có thể làm bẽ mặt vợ được? Tức giận tôi hỏi tại sao lại muốn chia tay, suốt ngày ở nhà nấu cơm mà cũng mệt ư?
Chồng chỉ lắc đầu nói câu: "Em thay đổi nhiều quá rồi, không còn là người vợ hết lòng vì chồng con khi xưa nữa". Tôi tức giận mắng chồng là đi làm cả ngày, vất vả chẳng được chồng động viên mà chỉ có biết mở miệng xin tiền, rồi yêu cầu phục vụ này nọ.
Tôi bảo sao chồng không đặt tay lên trán nghĩ xem bản thân đã làm được những gì cho gia đình? Anh ấy im lặng còn tôi thì tức giận cầm bút ký và lạnh lùng bỏ đi hẹn hò với bạn cho kịp giờ.
Sau khi phiên toà kết thúc, tôi đến thẳng công ty còn anh ấy trở về nhà dọn đồ để ra đi, lo sợ anh ấy sẽ lấy thứ gì đó quý giá trong gia đình mang theo nên tôi đã bật camera để xem.
Anh chỉ mang theo vài bộ quần áo, bỏ vào trong balo du lịch và một chiếc túi khá lạ khiến tôi nghi ngờ đó là quỹ đen bòn rút được từ vợ.
Ngay lập tức tôi phóng xe nhanh về nhà, vừa nhìn thấy anh, tôi yêu cầu để mình kiểm tra hành lý. Giữa chúng tôi không có tài sản chung, mọi thứ đều do tôi làm ra nên ở tòa đã thỏa thuận riêng vấn đề tài sản.
Con do tôi nuôi, anh ấy ra đi với hai bàn tay trắng, thế nên tôi có quyền kiểm tra xem chiếc túi đó là gì? Liệu có phải vàng hay tiền bạc, anh ấy giấu lúc trước không? Lúc đầu anh ấy nhất định không chịu mở nhưng rồi nghe những lời lăng mạ sỉ nhục của vợ, chắc ấm ức quá nên đưa cho tôi.
Khi mở hộp ra, tôi sốc với những thứ trong đó, đó là chiếc váy bầu cũ của tôi. Tự nhiên nước mắt tôi ứa ra. Chiếc váy bầu này là anh ấy mua cho tôi khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, hồi đó để động viên tôi, thỉnh thoảng anh ấy còn mặc nó để khiến tôi bật cười vui vẻ.
Bao nhiêu năm qua đi, tôi tưởng những đồ cũ kỹ như thế này đã vứt hết rồi, không ngờ chồng vẫn cất giữ kỹ như thế.
Tôi muốn hủy kết quả của toà án để gia đình được đoàn tụ nhưng anh bảo bản thân không xứng đáng với vợ con nên quyết ra đi. Theo mọi người tôi có nên níu kéo anh ở lại không?