Rõ ràng, tôi đã đứng nơi bậc nhà hồi lâu rồi mới dám đưa tay đẩy cánh cửa. Tôi sợ sau cái động tác chỉ vài giây ấy thì làn sương mờ ảo sẽ loãng ra, rồi tan biến. Tôi sợ ánh sáng hồng hồng của một ngày mới chưa kịp lưu lại đã vội mất đi. Tôi sợ cái không gian nhẹ nhàng trước mặt rồi cũng biến đi nhanh chóng, rồi một ngày mới ồn ào, khẩn trương giữa tấp nập phố phường sẽ đến.
Tôi thích được đứng giữa lớp mờ mờ mát lạnh ấy với niềm thích thú vô cùng. Và tôi gọi những khoảnh khắc ấy trên vùng đất mình gửi gắm cả thanh xuân sôi nổi, cả cuộc sống bình yên bên gia đình, bên học trò thơ ngây, với bảng đen, phấn trắng là miền sương, một cái tên gợi lên bao mềm mại trữ tình cho phố, hay phải chăng là cho chính riêng tôi.
Đã rất lâu rồi, tôi chẳng còn tìm đến thói quen thời son rỗi, ngồi lên xe và lòng vòng ra những con đường ngoại ô chạy về phía biển để hòa mình vào mờ mờ sương phủ quanh bạt ngàn cánh đồng bắt đầu thì con gái mướt mát, những con đường xanh mát phi lao và hàng cây đậm sắc.
Sáng nay, con đường ven biển ôm lấy thành phố bồng bềnh trong sương sớm. Cảm giác trôi trong sương có lẽ là một cảm giác dịu dàng nhất của thiên nhiên dành cho tôi. Và đôi khi cứ thấy sương buông lòng lại thẫn thờ mơ mộng.
Công bằng mà nói, ngày còn thơ bé, khi phải đạp xe phong phanh áo mỏng qua những cung đường ngoại ô về phố thị tìm con chữ, tôi đã từng ghét cái mịt mờ nhân ảnh mỗi sớm mai thức giấc. Cái áo ấm mỏng manh không đủ sức giữ ấm cho cơ thể đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Cảm giác âm ẩm thấm vào quần áo giữa những ngày sương giăng cũng khiến tôi khó chịu biết chừng nào. Chẳng hiểu những tháng ngày trở thành thiếu nữ điều kì diệu gì đã tác động mà làm thay đổi hoàn toàn cảm giác đó. Từ khó chịu, tôi dần dà yêu cái se se âm ẩm của làn bụi rây từ lúc nào không biết nữa. Vậy đó, tình yêu ấy vẫn tha thiết đến tận bây giờ.
Hơi nước biển mặn mòi từ phía Đông phảng phất của chốn ngoại ô đã làm tăng thêm những màn sương giăng bảng lảng. Những con đường cũng trở nên hư ảo hơn. Thấp thoáng trong màn sương là tiếng xe cộ, tiếng nói cười ríu ran. Những khu nhà cao tầng càng lên cao càng thơ mộng hơn vẻ ngoài vốn có trong những khắc giờ sương sà vào lòng phố. Những con đường cánh võng nhấp nhô trong tinh sương còn ngái ngủ khiến cho phố như dài ra mãi.
Sương chùng xuống phố trong những sớm mai khiến cho phố thêm phần thi vị. Sương soi đèn vàng trầm mặc mang một vẻ liêu trai đến ngỡ ngàng. Sương níu lòng lữ thứ, níu cả những người con lỡ trót xa quê nhưng vẫn đau đáu khôn nguôi. Dẫu biết rằng những ngày phố mờ sương sẽ làm cho nhiều tâm hồn thổn thức. Nhưng cũng hiểu thêm rằng cuộc sống mưu sinh trong nhờ nhờ hơi sương sẽ cơ cực rất nhiều.
Tôi đi vào màn sương mỏng với niềm thích thú thụ hưởng. Nhưng có những chuyến xe xuyên sương lúc tảng sáng với kìn kìn rau củ quả cho kịp phiên chợ, hẳn những đôi mắt căng đêm sẽ mệt mỏi vô cùng. Mới hiểu, đôi khi niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người kia, hạnh phúc của mình hay đâu lại là những đắng cay ai đó.
Sự thấu hiểu, cảm thông để dung hòa mọi thứ luôn là lời nhắc nhở trong lòng, để mình tiết chế nhiều điều. Nhìn vạn vật với những quy luật chung riêng để tự sửa mình cho hài hòa mà vẫn không mất đi bản ngã quả là một điều chưa bao giờ dễ dàng.
Ảnh minh họa ITN. |
Nhưng rồi khoảnh khắc mờ sương ấy cũng tan ra khi tầng tầng lớp lớp bụi hồng ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Sương loãng dần. Giữa dòng người tấp nập của phố phường, tôi chợt cảm nhận được những sắc màu quen thuộc.
Con đường Nguyễn Du với thật nhiều bằng lăng bắt đầu nở. Màu tím ngát hai bên đường thênh thang chắc hẳn khiến bánh xe ta chậm lại. Những nụ bằng lăng lớn lên từng ngày, dường như muốn chờ cái nắng Hạ bừng lên để nở ra màu tím dịu êm. Màu tím dịu dàng quyến rũ, cánh bằng lăng mỏng mảnh nhưng tươi tắn. Những chiếc khăn voan màu tím trang điểm cho phố phường thêm đẹp, thêm duyên dáng, một vẻ đẹp rất riêng của mùa Hạ.
Tôi bâng khuâng trong nắng Hạ, trong sắc tím bằng lăng, màu tím của nhớ thương, của hoài niệm. Những kỷ niệm xưa lại ùa về, tôi nhớ về những người bạn tuổi hoa niên, khi cùng nhau đi dưới màu bằng lăng tím trong nắng.
Màn sương mỏng của thành phố quê hương càng đẹp hơn khi được tô điểm bằng những hàng cây muồng hoàng yến nở vàng trên đường Hàm Nghi. Muồng hoàng yến không mọc riêng lẻ mà kết thành cụm, từng chuỗi, trông như những chiếc đèn lồng rực vàng giữa bầu trời mùa Hạ. Loài hoa độc đáo này có ý nghĩa tượng trưng cho sự tươi mới, hạnh phúc, đủ đầy, đã góp phần tô điểm thêm màu sắc cho một mùa Hạ rực rỡ và tươi thắm.
Sương tan dần, nắng sẽ lên, hắt những luồng ánh sáng rực rỡ vô cùng. Nắng lên, thành phố cũng nhộn nhịp hơn, tiếng động cơ hoạt động nhiều hơn… và cả những yêu thương cũng nhiều hơn. Và hẳn là trên những con đường sương cũng kịp lưu luyến lá cành, để những mảng xanh um được tiếp thêm sinh khí mà cho quả ngọt trái sai hứa hẹn mùa vàng thắng lợi. Không cầu kì, diễm lệ nhưng khung cảnh ấy cũng đủ để lại trong ta một thứ cảm xúc gì đó khó tả, lạ lùng vô cùng.
Tôi chạm miền sương tản phố trong vùng đất đầy sắc hoa mà cứ thẫn thờ. Cả một miền ký ức diệu vợi được đánh thức với những cảm xúc quá đỗi ngọt ngào. Thành phố khoác lên mình màn sương mỏng và nhẹ nhàng đi vào thơ nhạc, vào những kí ức thẳm sâu của biết bao người.
Miền sương này luôn là nơi tôi tha thiết. Để những ngày tản phố, tôi và phố như hiểu nhau hơn. Hiểu để thương, để những lúc đắn đo đi ở sương phố sẽ luôn là điều níu giữ, là nơi tâm hồn tôi quay về sau những mệt mỏi đắng cay.
Ai cũng cần có chốn để neo giữ lòng mình trong bộn bề cuộc sống. Thì với tôi, miền sương tản phố luôn chứa đựng những ân tình. Tôi nương theo ân tình để cứu rỗi lòng mình giữa những bộn bề cuộc sống. Và để được sống những tháng ngày thanh xuân từ tốn, dịu dàng đong đầy yêu thương.
Hạ cứ vàng nắng, trăm hoa vẫn mang những sắc màu vàng, hồng, tím, đỏ diệu kỳ. Và phố như một bức tranh đa sắc, tươi vui, một bức tranh lụa e ấp, dịu dàng của vấn vương mùa Hạ. Một ngày phố thật dịu dàng!...