(GD&TĐ) - Tháng mười một tiết trời se se, trong cái rét non mơn trớn thịt da, khiến ta dễ lâng lâng đến lạ. Bao kỷ niệm dạt dào về thầy cô, về mái trường lại trào dâng, bởi lẽ tháng mười một có ngày đặc biệt: Ngày Nhà giáo Việt Nam.
Dẫu mỗi năm có một ngày đặc biệt ấy và hàng ngày vẫn hai tiếng “thầy cô” thiêng liêng vang lên từ trong sâu thẳm tâm hồn mỗi con người một cách thân thương, nhưng sao cứ đến tháng 11 nó vẫn làm lòng người xốn sang đến lạ kỳ. Thế mới biết cái nghề dạy học và đạo lý thầy - trò với truyền thống tôn sư trọng đạo được người Việt Nam ta ủ giữ thật đáng quý trọng biết bao, nó ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người và được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Tình cảm ấy như một khoảng trời trong xanh mà dẫu giông tố bão bùng cũng không thể làm nhạt phai, nó như một mạch nguồn chảy mãi, nuôi dưỡng tâm hồn những người con đất Việt.
Ảnh minh họa |
Tháng năm qua đi, suy nghĩ lớn lên ta càng hiểu sâu sắc vai trò của người những người thầy. Có ai đó đã nói ra rằng: “Con người không phải là chiếc bình nước cần được đổ đầy mà là ngọn đèn cần được thắp sáng. Chính thầy cô là những người lặng lẽ thu nhặt những mảnh vỡ cuộc đời, thắp lên ánh sáng hy vọng ấm áp”. Đó là cả một quá trình của sự nghiệp cao quý “trồng người”. Chặng đường khơi dậy những tâm hồn và truyền vào đó ánh sáng của tri thức thật lắm gian nan thử thách nhưng cũng rất đỗi vinh quang. Biết bao người thầy đã đi vào huyền thoại lịch sử, bất tử với thời gian, sống mãi trong lòng ngưỡng mộ, làm cảm phục biết bao thế hệ con người như các thầy: Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Võ Trường Toản, Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Dương Quảng Hàm, Đặng Thai Mai, Nguyễn Lân, Tạ Quang Bửu… đã làm rạng danh non sông, đất nước, dân tộc.
Tĩnh lòng trở về với cuộc sống hôm nay, ta vẫn cảm thấy ấm áp bởi lắng nghe những hơi thở lặng lẽ, bình dị trong cuộc sống, vẫn thấy ánh lên từ giá trị bản nhạc từ những nốt nhạc trầm. Vẻ đẹp của cuộc sống hôm nay đang được góp lại bởi những người thầy chưa một lần biết đến tên. Đó là những cô giáo đến với vùng cao, họ đã đi để lại quê hương, gia đình, mang theo một ước mơ, một khát vọng cháy bỏng đem kiến thức hiểu biết đến nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi, đến với những đứa trẻ ngày ngày chỉ quen với núi đồi nương rẫy. Đó là những cô giáo đã vượt qua hàng chục cây số đường rừng để đến vận động học sinh đến trường. Đó là những cô giáo đã dùng những đồng lương ít ỏi của mình để mua áo ấm cho học trò bớt lạnh. Đó là những người thầy sẵn sàng hy sinh cả thân mình để cứu học trò qua cơn lũ… và biết bao tấm lòng cao thượng, tâm hồn trong sáng, cốt cách thanh cao, khí phách của thầy cô không bao giờ chuyển lay, không bị cám dỗ bởi tiền tài, danh vọng không chỉ làm lay động tức tỉnh con người, mà nổi lên là những tấm gương sáng ngời của những con người bình dị …
Chao ôi, họ là những con người thật đáng ngưỡng mộ và tuyệt vời biết bao. Những câu chuyện về thầy cô đẹp như huyền thoại. Họ đang viết lên trang cổ tích giữa đời thường. Hôm qua, ngày nay và cả mai sau nữa, chữ “Tài”, chữ “Tâm” của người thầy sẽ mãi là ánh sáng vĩnh cửu của thời đại, soi rọi vào những gợi sâu kín nhất của con người. Thầy cô đã giữ chặt sợi dây để nâng đỡ và chắp cánh cho ta điều mơ ước, lái con đò đưa ta đến bến bờ tương lai...
Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Thật công đức mà vĩ đại biết nhường nào. Xin ngàn lần tri ân đến thầy cô – nhưng người kỹ sư tâm hồn vĩ đại!
Minh Tư