Mỗi khi nhìn chồng dịu dàng chăm sóc con, tôi vừa thương vừa hoảng loạn bất an

Thằng bé càng lớn càng giống bố. Nỗi sợ lộ bí mật của tôi cũng lớn dần khiến tôi luôn giật mình.

Mỗi khi nhìn chồng dịu dàng chăm sóc con, tôi vừa thương vừa hoảng loạn bất an

Vợ chồng chúng tôi kết hôn thì tôi phát hiện chồng bị bệnh yếu sinh lý. Trước đây khi yêu nhau, anh luôn tỏ ra muốn gìn giữ cho tôi, hóa ra chỉ là che đậy sự bất lực của chính mình. Tôi giận chồng nhưng cũng thương anh.

Chúng tôi ôm nhau khóc và cố gắng chạy chữa nhiều năm. Anh có cải thiện hơn nhưng chúng tôi vẫn mãi không có con. Cho đến ngày, tôi cầm tờ kết quả khám của anh, run rẩy đọc từng dòng chữ về việc tỷ lệ tinh trùng của anh là 0%. Tôi biết mình thực sự vô vọng.

Đến 10 năm sau, chúng tôi vẫn hiếm muộn. Là một người đàn bà, tôi rất buồn nhưng cũng không muốn bỏ chồng. Tôi hiểu nỗi khổ của anh và giấu không cho anh biết. Tôi vẫn cầu nguyện phép màu đến với vợ chồng tôi.

Cách đây 3 năm tôi đi họp lớp đại học. Tôi đã gặp lại Tuấn, người yêu cũ thời sinh viên. Anh ấy vẫn chưa lập gia đình và đang định cư ở nước ngoài. Dịp này về nước may mắn vào lúc họp lớp nên anh mới tham gia.

Giữa những câu hỏi thăm, tôi buồn rầu vì vẫn chưa có con. Bạn bè hỏi qua rồi né tránh không nhắc tới nữa. Nhưng Tuấn thì hỏi đi hỏi lại và có vẻ muốn giúp tôi. Tuấn bảo anh cũng không về Việt Nam sống nữa. Anh sẽ gần gũi tôi một lần, nếu may mắn tôi sẽ có thai. Đứa bé tôi cứ giữ cho riêng vợ chồng tôi. Cả đời anh sẽ không liên hệ để tôi được bình yên nuôi con.

Mỗi khi nhìn chồng dịu dàng chăm sóc con, tôi vừa thương anh vừa hoảng loạn bất an - Ảnh 1.

Tôi đã dại dội nghe theo lời đề nghị của người yêu cũ. (Ảnh minh họa)

Trong hơi men, tôi vừa khóc vừa dại dột nghe theo lời của Tuấn. Và đúng như dự đoán, tôi đã dính bầu ngay. Ngày anh ấy đi không hỏi thăm gì. Tôi cũng cố tình không liên lạc lại nữa. Tôi giữ kín mọi chuyện và báo cho chồng biết việc tôi đã có thai.

Khỏi phải nói, chồng tôi hạnh phúc đến phát điên. Anh cứ nghĩ nỗ lực nhiều năm của chúng tôi đã thành công. Anh gọi điện cho bố mẹ hai bên, khoe với bạn bè đồng nghiệp. Ai cũng mừng cho anh và tôi.

Ngày sinh con, tôi gần như chết lặng. Chỉ mình tôi biết con trai tôi giống hệt bố nó. Người bố đang âu yếm cưng nựng không có điểm chung nào với nó. Anh còn cười bảo: "Con giống bên ngoại, càng tốt, sau lớn sẽ đẹp như mẹ". Tôi lặng lẽ khóc, chồng tưởng tôi xúc động nên còn trêu tôi.

Những ngày tiếp theo, tôi bị dày vò ghê gớm. Thằng bé càng lớn càng giống Tuấn. Nỗi sợ lộ bí mật của tôi cũng lớn dần khiến tôi luôn giật mình. Tôi không bao giờ dám khoe ảnh con trên facebook vì sợ bạn bè tôi nhìn thấy. Tôi sợ Tuấn thấy ảnh con lại có cảm giác muốn nhận lại đứa con của mình. Tôi sợ những lời gièm pha từ người quen của tôi và Tuấn.

Mỗi khi nhìn chồng dịu dàng chăm sóc con, tôi vừa thương anh vừa hoảng loạn bất an - Ảnh 2.

Giờ đây tôi không phút nào được bình yên. (Ảnh minh họa).

Nỗi bất an bám theo tôi từng ngày. Mỗi khi nhìn chồng dịu dàng chăm con tôi lại lo lắng. Mỗi khi có ai hỏi thằng bé giống ai tôi lại giật mình thon thót. Tôi mất ngủ nhiều và không muốn gần con. Tôi nghiêm khắc và hay cáu gắt với con khiến chồng ngạc nhiên.

Anh còn bảo tôi, ông trời đã thương một lần thì sẽ có thêm. Anh luôn chủ động và cố gắng gần gũi tôi để thằng bé có thêm em. Trong những lúc làm chuyện ấy với chồng, tôi giấu nước mắt vào trong và tỏ vẻ hạnh phúc. Tôi vừa lo lắng, vừa ân hận, vừa đau khổ vừa ghê tởm với bản thân mình.

Tôi có nên thú thật với chồng mọi chuyện và chờ đợi sự phán xét của anh? Nếu anh tha thứ, tôi sẽ sống tiếp cùng anh và nuôi con thành người. Nếu không, chắc tôi phải ra đi để tìm sự thanh thản cho chính mình. Tôi đau khổ quá! Tôi không muốn làm chồng tôi phải buồn một chút nào.

Theo helio

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ