Về làm dâu của mẹ, tôi cảm thấy mình phải chịu khá nhiều thiệt thòi. Tình cảm giữa mẹ chồng tôi và chị dâu của tôi vốn rất tốt đẹp. Chị Hằng xinh xắn, khéo léo, giỏi việc nước, đảm việc nhà. Thế nên, chuyện chị được lòng mẹ chồng tôi cũng là dễ hiểu.
Trong khi đó, tôi còn trẻ người non dạ, vừa ra trường, chưa có công ăn việc làm nhưng trót mang bầu nên phải cưới. Điều đó càng khiến mẹ chồng tôi khó chịu. Bà xem tôi như cái gai trong mắt, thậm chí cho rằng tôi đã úp sọt con trai bà.
Dâu cả chỉ hỏi thăm mẹ chồng vài ba câu xã giao chứ tuyệt nhiên không chăm sóc bà một ngày nào trong lúc ốm đau.
Mẹ chồng tôi cư xử bên trọng bên khinh ra mặt với hai cô con dâu của với tôi, bà coi như người dưng nước lã. Có cái gì ngon, cái gì tốt, mẹ phần cả cho chị Hằng.
Hằng ngày, chị Hằng đi làm còn tôi ở nhà chăm lo cơm nước, nhà cửa. Đang có bầu nhưng mẹ chồng cũng chẳng bao giờ hỏi han, quan tâm đến cháu của mình. Có những lúc bầu bí mệt mỏi vô cùng nhưng tôi vẫn phải gượng sức làm tất cả mọi việc, nếu không sẽ bị mẹ chồng than phiền, trách mắng.
Tôi ở nhà làm tất cả mọi việc vẫn bị mang tiếng ăn bám. Mẹ đi đâu hay có ai đến nhà chơi cũng chỉ kể về con dâu cả giỏi giang, tháo vát, xinh đẹp một cách đầy tự hào. Lắm lúc, tôi tủi thân vô cùng, tự trách mình kém cỏi để bị mẹ đối xử như thế này.
Thời gian sau, mẹ tôi đổ bệnh, bà bị tai biến mạch máu não phải vào viện điều trị dài ngày. Chị Hằng bận đi làm nên đương nhiên tôi sẽ là người chăm sóc mẹ. Dù đang bụng bầu nhưng tôi cũng không nề hà gì, ngày đêm ở bên săn sóc bà.
Về phần chị Hằng, chỉ thỉnh thoảng mới thấy chị vào viện, một chốc một lát rồi đi ngay bởi chị bảo chị sợ nhất là mùi bệnh viện. Khi bố chồng tôi ngỏ ý muốn chị Hằng xin nghỉ phép để cùng tôi thay nhau chăm sóc mẹ, chị Hằng gạt phăng đi và bảo, chị có thể chi tiền thuê người chăm mẹ chứ chị chẳng chăm người ốm bao giờ, kể cả mẹ đẻ của chị.
Không chăm mẹ đã đành mỗi lần vào viện chị cũng chỉ đứng từ xa hỏi thăm bà mấy câu xã giao. Ngày thường mẹ đối xử với chị tốt là vậy, thế nhưng khi mẹ ốm, thái độ của chị khiến tất cả mọi người trong gia đình tôi ngỡ ngàng. Khi chồng của chị góp ý, chị Hằng còn chẳng ngại nói thằng: "Em không rảnh, em đã bảo nếu cần em sẽ chi tiền thuê người giúp việc. Mẹ đẻ của em, em còn chưa chăm được ngày nào kia kìa, anh đừng đòi hỏi ở em nhiều quá".
Thường ngày bị đối xử tệ nhưng đến khi mẹ chồng ốm, dâu út vẫn một lòng chăm sóc, quan tâm.
Đến lúc này, có lẽ mẹ chồng tôi cũng phần nào hiểu được lòng dạ từng người. Rưng rưng nước mắt, bà nói lời xin lỗi tôi vì bấy lâu đã cư xử không phải, bên trọng bên khinh với hai đứa con dâu của mình. Bây giờ bà mới thấy xót xa cho dâu út, bụng mang dạ chửi mà phải vất vả gánh gồng việc nhà cửa, chăm sóc mẹ ốm đau nhưng vẫn ân cần, chu đáo không một lời than vãn. "Mẹ xin lỗi con, mẹ đã đối xử không phải với con. Giờ mẹ hối hận nhưng đã muộn mất rồi, thân già chỉ nằm một chỗ không giúp gì cho con được" – mẹ chồng tôi nói trong nước mắt.
Dù đã từng rất buồn, có lúc giận vì bị mẹ hắt hủi nhưng thực lòng tôi vẫn thương bà, không có bà thì làm sao có chồng tôi. Anh đối xử với mẹ con tôi rất tốt, đó là hạnh phúc rồi nên tôi luôn dặn mình phải hoàn thành bổn phận của một nàng dâu.