"Reng...", tiếng chuông điện thoại của Nhung réo vang. Là Khoa - chồng cô gọi. Không biết có việc gì. Vừa nãy, cơm nước xong, anh bảo ra ngoài cafe với bạn tí rồi về cơ mà. Nhung vừa nghĩ thế vừa nhấn nút nghe.
"Anh trốn vợ đi thế này có sợ vợ biết không?... Sợ gì, vợ anh tin anh lắm... Cái nhà nghỉ Hoa Sữa này là bạn em nó mách đấy, nó bảo ở đây vừa sạch vừa rẻ, lại kín đáo... Ừ, mỗi tội hơi xa, tận đường X cách nhà anh 8 cây số liền, lát nữa về muộn anh lại mệt óc nghĩ lí do biện minh với vợ... Nhưng lại gần nhà em, em về sớm chồng em đỡ nghi, thôi anh chịu khó vậy nhé..."...
Những âm thanh từ đầu dây bên kia truyền lại khiến Nhung điếng người. Giọng đàn ông chả ai khác chính là giọng của Khoa. Hóa ra anh ta đi hú hí với bồ, chứ nào phải gặp gỡ bạn bè gì.
Mà nghĩ cũng lạ, nghe cô ả kia nói thì cô ta đã có gia đình, và đang lén lút ngoại tình thôi. Vậy ai là kẻ gọi cho cô, trong khi ở cái phòng đó chỉ có Khoa với cô ta? Khoa lại càng không phải người gọi rồi.
Thôi kệ, ai gọi cũng mặc, quan trọng là tới bắt gian đã! Địa chỉ đã có rõ ràng rồi mà, đôi gian phu dâm phụ ấy tự khai báo đấy thôi.
Nhung phóng hết tốc lực tới địa chỉ trên, dúi cho em nhân viên trông quầy ít thù lao liền lấy được số phòng của đôi tình nhân phụ bạc kia.
Trong phòng nhà nghỉ, Khoa và người tình vừa bắt đầu, còn chưa đi vào việc chính thì có người gõ cửa. Khoa khó hiểu, quấn đại khăn tắm ra mở, nghĩ bụng chắc nhân viên. Khi nhìn thấy gương mặt hằm hằm sát khí của vợ thì Khoa giật nảy mình, tí nữa ngã ngồi xuống đất.
Nhung hùng hổ tiến lên giáng cho chồng mấy cái tát cảnh cáo, rồi có gì mới nói chuyện sau. Cô nàng kia cuống quýt mặc quần áo, mặt mũi xanh mét như tàu lá.
Nhung căm hận chồng thì cũng khinh ghét cô ta không kém. Biết thừa Khoa đã có gia đình còn lao vào, quan trọng hơn chính cô ta cũng chồng con đề huề rồi vẫn ngoại tình.
Và câu chuyện hôm đó được giải quyết như sau: Nhung lấy điện thoại của cô ta gọi cho chồng cô ta đến, rồi vợ/chồng ai người đó dắt về nhà tự giải quyết với nhau. Chứ Nhung cũng không động tay làm gì cô ta hết.
Ảnh minh họa. |
Về nhà, Khoa quỳ sụp xuống cầu xin vợ tha thứ, thề thốt đối với anh ta vợ con luôn là nhất, cô ả kia chỉ chơi bời mà thôi. Nhìn tình hình Nhung cũng đoán được sự việc, nhưng cô vẫn hận lắm.
Phản bội dù có tình cảm với người thứ 3 hay không thì cũng là phản bội. Song nghĩ đến nhiều thứ, nhất là cho con và cho bố mẹ đôi bên, cũng hi vọng Khoa có thể thay đổi, Nhung quyết định tha thứ cho chồng 1 lần.
Sau khi chuyện qua đi mấy ngày, trong lòng bình tâm lại phần nào, Nhung mới hỏi chồng ai là người gọi điện cho cô. Khoa thật sự trong lòng cũng rối muốn chết. Anh ta không nghĩ Nhung nghi ngờ mình để mà theo dõi, nhưng tại sao cô có thể đến bắt gian mình trong vòng 1 nốt nhạc như thế.
Song sợ Nhung mắng, Khoa chả dám mở miệng hỏi. Giờ đây Nhung chủ động khơi lại chuyện, Khoa liền nhân cơ hội trình bày luôn, rằng mình không gọi cho cô, cô ả kia lại càng không. Vậy là ai được?
Nhung lấy điện thoại của chồng xem lại nhật kí cuộc gọi. Quả nhiên có cuộc gọi cho cô vào đúng tối hôm ấy. Nhung chìa cho Khoa xem. Khoa nghĩ nghĩ một lát thì té ngửa, tí nữa ngất xỉu vì hận mình hận đời.
Hôm đó anh với người tình vừa vào nhà nghỉ, thì bạn anh gọi điện tới. Anh nói mấy câu với xong, liền quăng ngay điện thoại xuống giường. Chắc chắn trong lúc anh hoặc cô ả kia nằm đã đè lên điện thoại, lúc nó còn chưa kịp khóa màn hình và vô tình gọi ngay đến số của Nhung, vì số của Nhung anh liên lạc thường xuyên nhất.
Bị vợ bắt gian tại trận đã đủ đen đủi lắm rồi, song khi biết chính mình chỉ đường cho vợ đến thì cảm giác ấy, nói thật là đau! Lần sau phải nhớ vứt điện thoại thật xa cái giường! À mà thôi... Nếu không muốn mất gia đình thì tốt nhất đừng có nghĩ đến lần sau.