Tôi quen Thịnh được 6 tháng thì anh đã nằng nặc đòi đưa về ra mắt. Tôi hiểu ý anh chứ, lúc này anh muốn kết hôn lắm rồi. Anh hơn tôi 4 tuổi, trong khi tôi thấy mình vẫn trẻ trung phơi phới (tôi 24 tuổi) thì anh cũng ngót nghét đầu 3. Thế nên, dù chưa thật sự muốn lập gia đình lắm, nhưng tôi cũng đồng ý theo anh về.
Tính ra từ lúc yêu tới giờ, tôi chưa bao giờ tới nhà anh dù chỉ là lướt qua đầu ngõ. Tôi chỉ nghe về bố mẹ, em gái anh qua những câu chuyện vụn vặt.
Tuy nhiên, nhìn vào Thịnh thì tôi biết gia đình anh thuộc tầng lớp trí thức, có của ăn của để. Trong khi tôi chỉ là một cô gái ở tỉnh lẻ, gia cảnh bình thường, lương cũng ổn nhưng để mơ về 1 căn chung cư ở thủ đô thì còn xa lắm. Cũng chính bởi thế, tôi có phần hơi lo sợ trong buổi gặp mặt đầu tiên này.
Hiểu tâm lý của tôi, Thịnh luôn an ủi. Có hôm thấy tôi thần người ra, Thịnh nắm chặt tay rồi bảo:
- Em yên tâm, mẹ anh hiền lắm. Mẹ cũng rất nhẹ nhàng. Từ bé tới giờ mẹ chưa bao giờ nặng lời với anh hết. Đặc biệt, gia đình anh rất tôn trọng sự lựa chọn của con cái, chưa bao giờ mẹ ép anh làm điều mà mình không thích. Thế nên, em là người anh yêu, người anh lựa chọn để gắn bó cả đời thì mẹ sẽ hoàn toàn ủng hộ.
Tôi cũng có phần an lòng khi nghe những lời nói của Thịnh. Mẹ anh là người có tư tưởng hiện đại, chắc sẽ như anh nói thật.
Thế rồi, tôi cùng Thịnh đi lựa chọn 1 bộ đồ phù hợp cho tôi trong lần đầu ra mắt. Quà cáp cũng được chính Thịnh tự tay mua vì anh bảo: Anh hiểu tính mọi người.
Buổi tối thứ 6 định mệnh ấy cũng đến, tôi phải xin về sớm và đã make-up, quần áo là lượt, quà cáp xong xuôi đứng chờ ở cổng. Thịnh đón tôi lúc 6h30. Xe của anh lăn bánh, rồi dừng xịch trước một biệt thự hơi cũ khiến tôi càng sợ.
Vẫn biết nhà anh 3 tầng, nhưng tôi nghĩ dạng nhà ống hẹp hẹp thôi, chứ biệt thự lớn thế này thì… hơi choáng.
Tới màn ra mắt chính thức, trái ngược với tưởng tượng của tôi, mẹ Thịnh rất kiệm lời. Bà không hỏi han về lương lậu hay công việc như các chị công ty tôi hay kể.
Thậm chí về gia đình tôi, bà cũng chẳng buồn hỏi. Gương mặt bà từ đầu tới cuối luôn có chút lạnh lùng, khó đoán. Thi thoảng khi tôi nói chuyện với bố Thịnh thì bà hơi nhếch miệng cười (là tôi đoán vậy chứ cũng không chắc lắm).
Tôi thật chẳng biết vui hay buồn vì mẹ chồng tương lai như này nữa. Tuy nhiên, sau ít phút ngồi chơi thì mẹ Thịnh và em gái xuống bếp làm nốt vài món ăn còn dang dở. Mặc dù bà bảo tôi ngồi chơi, nhưng tôi cũng lon ton chạy bảo, giọng cố ngọt hết sức có thể:
- Dạ, để cháu phụ bác ạ.
- Thôi, cháu ngồi đó đi. Nhà bác không bao giờ để khách xuống bếp đâu.
Tôi vẫn cười, nhất nhất theo xuống. Nhưng cả buổi, động vào cái gì là y như rằng bà lại sai cô em chồng tranh làm ngay lập tức. Thấy tôi đứng trơ ra như phỗng, Thịnh cũng tội nên bảo:
- Mẹ, trước sau gì cũng người 1 nhà mà. Mẹ cứ để Linh phụ 1 tay đi ạ.
Lúc này, mẹ Thịnh mới nhìn tôi rồi bảo:
- Ừ, cũng được. Nay bác có làm món nem rán, cháu đi pha nước chấm cho bác nhé!
Tôi gật đầu vâng dạ và lập tức bắt tay vào. Tuy nhiên, tôi vẫn hơi run vì nước chấm rất quan trọng, nó quyết định tới độ ngon của cả món ăn.
Sau 1 hồi hì hụi bóc tỏi, đập tỏi, vắt chanh, cắt ớt... tôi bê bát nước chấm tới bàn ăn. Lúc này, mẹ Thịnh mới nhìn thẳng vào tôi và bảo:
- Bác không định nói đâu, nhưng thôi, tiện đây thì cứ chia sẻ thẳng nhỉ! Cháu là một cô gái rất tốt, xinh xắn, dịu dàng và ngoan ngoãn. Tuy nhiên, cháu không hợp với gia đình bác đâu.
Bác chỉ muốn cháu pha nước chấm để cháu hiểu điều đó thôi. Nước chấm là thứ không thể thiếu và thường được kết hợp nhuần nhuyễn với các món ăn cho đúng vị. Tưởng đơn giản nhưng không phải cháu ạ.
Thành quả cháu làm cũng hấp dẫn đấy nhưng không hợp với món nem, nó sẽ bị mất đi vị ngon. Hơn nữa, nhìn cả quá trình cháu làm, bác càng thêm khẳng định điều đó.
Tôi choáng váng. Suýt chút nữa tôi đánh rơi cả bát nước chấm trên tay khi nghe lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc lẹm của bà.
Hóa ra, thái độ lạnh nhạt của bà ban đầu cũng chính là không đồng ý, chỉ có tôi ngu ngốc không nhận ra. Tôi lập tức xin phép ra về mặc cho Thịnh níu kéo. Có lẽ, tôi cần suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình bởi không hợp mẹ chồng thì cuộc sống hôn nhân của tôi sau này sẽ khó khăn vô cùng.