Anh từng nói tôi nghe về sự kỳ diệu của duyên phận, nhưng cũng chính anh đã dạy tôi rằng gặp gỡ là một chuyện còn bên nhau hay không là sự lựa chọn của mỗi người.
Tình yêu vẫn luôn là bài học mà muôn đời chúng ta phải học, học cách yêu, học cách chấp nhận rời đi, học cách tha thứ và rồi học cả cách quên lãng. Bởi người nhân danh cái gọi là tình yêu để giẫm nát niềm tin nơi tôi, để dứt khoát buông bỏ không một lời giải thích.
Và tất nhiên là tôi hận, nhưng sau một thời gian ru tim ngủ trong những mảnh vỡ tôi nhận ra sự oán hận ấy biến thành những mũi dao nhọn cắt vết thương sâu hoắm, yếu ớt đến tội nghiệp.
Sau chia tay, mọi thứ thật sự không hề dễ dàng một chút nào, tôi đã dối bản thân và nói với mọi người rằng rời xa người đó chẳng có gì đớn đau hay muộn phiền cả.
Nhưng, tôi đã thất vọng và rơi vào chuỗi ngày cạn kiệt niềm tin, thậm chí tôi cho rằng chẳng bản thân sẽ chẳng thể được hạnh phúc thêm một lần nào nữa.
Tôi hiểu chứ, rằng chúng ta chỉ là những người bình thường, yêu nhau một cách bình thường và chia xa một cách bình thường giữa bộn bề cuộc đời.
Chẳng có ai không sống được khi thiếu vắng một ai, nhưng khoảng hẫng trong tim sẽ là niềm ám ảnh khôn nguôi, tôi sợ bắt đầu và cũng sợ phải rơi nước mắt vì yêu.
Đến cuối cùng tôi tha thứ, vì tôi hiểu có những thứ trong cuộc đời một khi đã ly biệt thì dù có quay về cũng còn đó những mảnh vỡ.
Tháng 10, giữa con phố chênh chao buồn, tôi không còn chạnh lòng khi nhớ mảnh tình tàn ném vào dĩ vãng tiếng thở dài ngày đó.
Tình yêu của anh, nỗi đau do anh mang đến khiến tôi nghẹt thở, bi thương cứ thế ai oán mãi như một bản nhạc tưởng sâu lắng nhưng chất chứa sầu vạn kiếp.
Ngày anh rời bỏ tôi chỉ vì cô ấy, trong tôi nghẹn đắng, hình hài cuộc tình tan dần theo tiếng bước chân. Năm tháng đẩy anh xa, tôi đã nghĩ như thế, nhưng không hề, chính sự thay đổi của lòng người, sự tàn nhẫn của trái tim cạn tình mới là nguyên do chính, vậy mà mãi cố chấp chẳng chịu chấp nhận. Cứ thế, tôi đã đi qua quãng thời gian sau chia tay với những thương tổn in hằn.
Tháng Mười, người trở về khi tim tôi vừa bình yên, giọng nói ngỡ quen thuộc ấy mà sao xa lạ, tựa như giữa chúng ta chưa từng có bất cứ tình cảm hay câu chuyện gì hết.
Điều còn đọng lại trong tôi chỉ là ký ức về một kẻ bội bạc, tuyệt nhiên hận thù cũng không còn, đó là khi tôi học được cách tha thứ, buông bỏ chấp niệm mà đi tìm bình yên mới.
Rốt cuộc, chúng ta vẫn thường kỳ kèo với kỷ niệm, cuộc đời vốn dĩ ngắn lắm, cố gắng dùng dằng hận người thì chẳng khác ta đang tự ngược đãi chính mình. Chúng ta từng bị ai đó làm tổn thương, ngã gục, nhưng tuyệt đối đừng căm hận, đừng bi lụy.
Bạn biết không khi chúng ta còn giữ niềm thương thù, thì có nghĩa là còn quan tâm. Và tại sao lại phải cố gắng dõi theo kẻ đã bỏ ta lại sau khi cầm dao đâm một vết sâu vào tim ta?
Học cách tha thứ sau một cuộc tình tàn là yêu thương mình nhiều hơn, lãng quên những vết thương, hong khô những giọt nước mắt.
Thời gian rồi sẽ phôi phai tất cả, khi nỗi đau ngày hôm qua đã trở thành câu chuyện cũ mèm, khi cái tên quen thuộc dần trở thành một người dưng ngang qua cuộc đời tự khắc mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, an nhiên.
Đừng bao giờ lãng phí cuộc đời cho việc oán hận một ai đó, buông bỏ đi thôi, trả mảnh tình tàn về quá vãng. Tôi không thích những thứ mập mờ, chia tay nghĩa là đặt dấu chấm tròn trĩnh kết thúc cho tất cả.