Trung và Thùy dự định sang năm mới kết hôn, song vì “bác sĩ bảo cưới” nên 2 người đành chuyển kế hoạch trăm năm lên sớm hơn. Vì khi yêu nhau đã xác định lâu dài nên chuyện Thùy mang thai là một tin vui đối với Trung và gia đình anh.
Tiệc cưới xong xuôi, Thùy mang thai nên được ưu tiên lên phòng tân hôn nghỉ ngơi, chẳng phải động tay làm gì.
Cô vừa lên phòng, mang điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ cùng một số điện thoại mà cô không thể quen thuộc hơn. Lặng người hồi lâu, cô nhấn nút gọi lại.
“Alô, em à…”, giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại khiến tim Thùy run rẩy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
Lúc Trung lên phòng tân hôn thì giật mình khi thấy vợ đang ngồi như hóa đá, mắt đỏ hoe, sưng mọng, ắt hẳn vừa mới khóc xong.
“Có chuyện gì thế vợ? Em mệt thì nghỉ sớm đi”, Trung quan tâm hỏi han. Nhưng Thùy vẫn một mực cúi đầu im lặng. Anh bèn lại gần, định ôm cô, lúc ấy Thùy mới tránh ra tay anh rồi nói: “Em có chuyện muốn nói với anh…”. Trung nhìn vợ với cảm giác hoang mang, bất an xen lẫn.
“Đứa bé em đang mang, không phải của anh…”, câu nói của Thùy chẳng khác gì quả bom nguyên tử dội vào lòng Trung. Chấn động đến mức khó có thể tin, thậm chí anh còn nghĩ rằng cô đùa. Nhưng nhìn vẻ mặt cô thì rõ, cô đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Rồi trong lúc Trung vẫn còn ngơ ngác thì Thùy đã kể hết cho anh nghe nguồn cơn mọi chuyện. Chẳng là Trung vốn làm xa nhà, tháng đôi lần mới về thăm nhà và người yêu được, có khi lâu hơn tùy tình hình công việc.
Thùy trong lúc đó đã say nắng một gã đàn ông khác, 2 người phát sinh quan hệ với nhau. Tới khi Thùy phát hiện mình mang thai mới hoảng sợ, tuy rằng cô “bắt cá 2 tay” nhưng cơ thể mình cô hiểu hơn ai hết, đứa bé là của anh chàng kia.
Thùy thông báo cho gã ta, song gã ta lại tìm đủ mọi lí do muốn cô phá thai. Thùy không chịu, 2 người xảy ra xích mích rồi chia tay trong ấm ức, uất hận.
Thùy muốn sinh con, lại sợ thiên hạ đàm tiếu cô “không chồng mà chửa”, vì thế cô đành nói với Trung đó là con anh để anh cưới mình.
Cô nghĩ, sau này khi Trung phát hiện ra, nếu anh không chấp nhận được thì cô và anh sẽ ly hôn, cô và con cũng đỡ mang tiếng hơn nhiều.
Nhưng Thùy chẳng ngờ được đúng ngày cưới của mình, gã đàn ông kia đột nhiên thay đổi, có lẽ chợt nhận ra anh ta không nỡ bỏ rơi mẹ con cô. Anh ta gọi cho cô, xin lỗi và muốn cô quay lại bên mình, giải thích rằng lúc trước anh ta bồng bột, vì sợ hãi hôn nhân nên mới khiến cô phải buồn.
Anh ta đã trình bày mọi chuyện với gia đình, bố mẹ anh ta còn rất mong được đón mẹ con cô về chăm sóc. Vì còn tình cảm với anh ta, và con cô cần bố ruột, Thùy lập tức có quyết định cho mình.
“Em biết, em có tội với anh. Em cũng chỉ nghĩ cho đứa bé mà thôi, em là mẹ nó…”, Thùy khóc nức nở xin lỗi Trung.
Trung chẳng hiểu trong lòng mình là tư vị gì. Thùy phản bội anh có thai với người khác, sau đó lừa dối anh để làm đám cưới. Và giờ, ngay trong đêm tân hôn lại quyết định vứt anh sang một bên, quay về bên gã đàn ông kia.
Từ đầu tới cuối anh có khác gì một kẻ ngốc để mặc Thùy lợi dụng, xoay vòng vòng. Cô nghĩ cho lợi ích của cô, vậy còn anh và gia đình anh thì sao? Bố mẹ anh đã háo hức được bế cháu nội thế nào…
Tay Trung nắm chặt thành quyền, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ cuộn trào trong lòng mình. Cuối cùng, anh chỉ hỏi Thùy: “Giờ cô muốn thế nào? Ly hôn phải không?”. Thùy gạt nước mắt, gật đầu.
Trước đó, để phòng bất trắc nên Thùy giục Trung đi đăng kí kết hôn từ sớm, bây giờ dẫu chưa làm vợ chồng được ngày nào thì 2 người vẫn phải làm thủ tục ly hôn mới chấm dứt được quan hệ hoàn toàn.
Nếu Trung “cùn” lên, anh không kí đơn thì Thùy sẽ gặp rắc rối trong việc quay về bên gã kia. Vì thế cô chỉ còn nước làm ra vẻ thảm thương nhất để cầu xin anh: “Em xin anh…”.
Trung im lặng thật lâu, cuối cùng anh bảo Thùy viết đơn ly hôn để anh kí. Thùy đang mang thai, theo luật quy định anh không có quyền chủ động đệ đơn ly hôn, nhưng nếu Thùy muốn thì hoàn toàn được. Anh không trách móc hay làm khó dễ Thùy chút nào.
Kí đơn xong, anh bỏ ra ngoài phòng tân hôn, cũng không đuổi cô đi, nhưng Thùy tự thấy xấu hổ nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, để lại tất cả nhẫn cưới, trang sức nhà chồng trao cho mình trong lễ cưới, rồi bắt xe rời đi.
Trung nhìn bóng Thùy biến mất trên chiếc taxi, trong lòng cay đắng, xót xa vô cùng. Đêm tân hôn ngậm đắng nuốt cay kí vào đơn ly hôn vợ đưa, chắc chỉ có anh là rơi vào hoàn cảnh trớ trêu nhường ấy…