Nụ cười vượt gian khó của học sinh vùng cao

GD&TĐ - Trường PTDTBT Tiểu học Nậm Chà (huyện Nậm Nhùn, tỉnh Lai Châu) có 239 học sinh nội trú trong tổng số gần 523 học sinh toàn trường. Không chỉ gặp khó khăn bởi địa hình, địa bàn xã hiểm trở, trường PTDTBT Tiểu học Nậm Chà còn phải đối mặt với những khó khăn do cơ sở vật chất thiếu thốn.

Học sinh ở Nậm Chà.
Học sinh ở Nậm Chà.

Từ thị trấn Nậm Nhùn vào đến xã Nậm Chà, phải vượt qua cung đường đèo dốc gần 60km và đầy nguy hiểm. Ngày nắng là đối diện với chênh vênh vực thẳm đầy mây phủ. Ngày mưa, thêm mối nguy hiểm đất đá dễ dàng sạt lở, mặt đường lầy lội khó phương tiện giao thông nào có thể vượt qua.

Trường PTDTBT Tiểu học Nậm Chà nằm bên bờ con suối lớn với một cây cầu tạm bắc qua suối. Đây là cây cầu tạm thứ 3 được bắc lên với những thân gỗ đeo đá nặng làm trụ đỡ, học sinh chạy qua là khẽ rung lên. Mặt cầu đan kết bằng nứa, tre ẽo uột, ọp ẹp.

Học sinh nơi đây chủ yếu thuộc các dân tộc: Cống, Dao, H’Mông. Ở đây phụ nữ đa phần không biết nói tiếng phổ thông, nên các thầy cô thuyết phục cho trẻ đến trường không hề dễ. Và để dạy cho trẻ, các thầy cô giáo từ dưới xuôi lên phải học tiếng của trẻ - tiếng Mông, tiếng Dao rồi mới dạy được tiếng Kinh.

Không chỉ gặp khó khăn bởi địa hình, địa bàn xã hiểm trở, trường PTDTBT Tiểu học Nậm Chà còn phải đối mặt với những khó khăn do cơ sở vật chất thiếu thốn, buộc các em phải chơi đùa với những trò nguy hiểm và kém vệ sinh như: Chơi với phế liệu trên bãi rác ngay cổng trường sát lòng suối, trèo leo lên cột và trượt xuống, chơi bi trên nền đất bẩn.

Sân chơi lý tưởng nhất của học sinh Trường PTDTBT Tiểu học Nậm Chà là chiếc xích đu cũ với 2 chiếc lốp ô-tô lớn trong sân khu nội trú.

Từ huyện Mường Mô (Lai Châu) về công tác và gắn bó với Nậm Chà từ năm 2010, thầy Lò Văn Lượng hiện đang là giáo viên thể dục và phụ trách công tác Đội ở trường. Thầy bày tỏ trăn trở khi cả thầy và trò nơi đây vẫn còn nhiều khó khăn cần phải vượt qua.

Hiện tại trường PTDTBT tiểu học Nậm Chà có 239 học sinh nội trú trong tổng số gần 523 học sinh toàn trường. Hơn 200 em thuộc hộ nghèo được hỗ trợ 70.000 đồng/tháng/em, các em ở bán trú được hỗ trợ 460.000 đồng/tháng/em nuôi ăn ở tại trường.

Tuy nhiên, do đường sá quá xa xôi, hiểm trở nên thực phẩm khan hiếm và khi vận chuyển lên đến nơi cũng đắt gần gấp đôi so với giá gốc. Các thầy cô phải đau đầu chi li, tính toán số tiền này để trang trải đủ thức ăn cho các em.

Ngoài ra là những khó khăn, thiếu thốn về các đồ dùng phục vụ cho sinh hoạt cá nhân, đảm bảo an toàn và vệ sinh cho học sinh.

Một góc phơi đồ của học sinh nội trú.

Không gian phòng nội trú những ngày tháng 9. Dù không phải giữa những ngày hè đỏ lửa, nhưng cái nắng vùng cao vẫn buộc các em phải chọn cho mình cách nằm lăn trên sàn, chui dưới gầm giường để giấc ngủ bớt phần oi nóng...

Và dù không phải mùa mưa lũ nước dâng cao, thì những nguy hiểm vẫn luôn thường trực cả trong lòng suối mùa cạn khi những học sinh không ở nội trú, nhà gần trường thì tự do tắm lội, bơi nhảy ở suối.

Năm 2012, Nậm Chà mới có đường xe máy để đi, năm 2014 mới có sóng điện thoại, có chuyến xe ô tô đầu tiên lên với xã, và đến năm 2016 mới có điện để thắp sáng. Bệnh viện ở xa - cách điểm trường trung tâm gần 100 cây số, đi bộ mất khoảng 6 – 7 tiếng đồng hồ mới ra được đường lớn để bắt xe.

Xác định rõ trẻ em Nậm Chà là tương lai của Nậm Nhùn, và chỉ có giáo dục mới thay đổi được cuộc đời của chính các em nên trong nhiều năm qua, các thầy cô giáo miền xuôi lên công tác tại Nậm Nhùn không ngừng cố gắng trong công tác xóa mù chữ, phổ cập các chương trình giáo dục phổ thông, kết nối với những đơn vị thiện nguyện để chăm sóc và giáo dục con em dân bản được tốt hơn.

Tuy nhiên, để thực sự có kết quả về lâu dài, học sinh Nậm Nhùn vẫn rất cần sự quan tâm hơn nữa để phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần, cũng như những cây cầu an toàn đến trường trong mùa lũ.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ