Trong ký ức tuổi thơ tôi, dòng phù sa ngai ngái cuộn chảy đục ngầu như mùi nước hoa nồng nàn làm mê mẩn trẻ con. Sông muôn đời vẫn thế, thủy chung với xóm làng, với dòng chảy cuộc đời...
Nhớ hồi 5 tuổi, cứ mỗi chiều về, tôi được ba bế ra con sông trước nhà để tập bơi. Sợ lắm, nhưng buộc phải học: Con nít miền sông nước mà không biết bơi là nguy. Trong mắt trẻ con, sông như một gã khổng lồ hung tợn chực chờ nuốt lấy linh hồn, thể xác trẻ thơ. Tôi sợ đến độ tay chân quíu vào lưng ba mà mếu máo.
Nhưng rồi, nhờ có sự vỗ về, âu yếm của ba, tôi quên đi nỗi sợ ấy. Hóa ra, con nước dù sâu nhưng vẫn nông hơn lòng người. Mỗi ngày ra sông, tôi cứ ôm lấy hai trái dừa khô, xóc đứng, thả ngửa; ôm bẹ chuối, bẹ dừa nước để bơi bướm, bơi ếch... Bước qua những thử thách gian khó ấy, tôi bắt đầu biết bơi lội, biết yêu sông nước, mê mẩn dòng chảy phù sa đục ngầu.
Dù vậy, ba mẹ luôn nhắc nhở tôi phải bơi gần bờ, khi nghe tiếng máy tàu từ xa thì giữ tay thật chặt vào cọc gỗ. Bởi ghe tàu tạo ra sóng dữ ập vào bờ rất mạnh, nên trẻ nhỏ phải có điểm tựa thật chắc để bảo vệ mình khỏi bị sóng xô.
Từ đấy, mỗi chiều hay bất cứ giờ nào rảnh, tôi thường cùng lũ bạn ra bến nước thi nhau nhảy sông, nín thở. Thỉnh thoảng chúng tôi leo lên cây, lên cầu và nhảy xuống nước theo kiểu “trồng chuối ngược”. Chơi chán chê, cả nhóm lên bờ ngồi nhìn ghe đò xuôi ngược khắp nơi.
Cảm giác trông chờ ghe hàng đến để đổi quà bánh thật háo hức như nôn đi chợ tết. Cứ thấy ghe gần tới là vội chạy vào buồng đong lít lúa đổi kẹo hoặc đồ chơi. Đôi khi thì dùng tiền ba mẹ cho để mua bánh. Chao ôi, cái âm thanh tành tạch, xình xịch ăn mòn trong thính giác tôi đến độ, nhiều đêm ngủ mơ tôi mớ gọi ghe hàng.
Có những ngày mưa to, nước lên, tôi ngồi trong nhà bó gối chống cằm buồn thiu. Muốn được chạy ra ngoài bơi, tắm mưa nhưng ba mẹ cấm vì rất nguy hiểm. Đã có vài đứa trẻ suýt đuối nước trong mùa lũ nên ba mẹ phải khắt khe. Ơn trời, nhờ sông quê bảo bọc, trẻ con luôn khỏe mạnh, bơi cừ.
Mưa càng nặng hạt, cảm xúc càng dâng trào. Nhìn dòng nước son trôi mênh mang mà gợi lên nỗi man mác khó nói thành lời. Một xúc cảm rất thật ở tuổi vị thành niên. Tạnh mưa, nước rút, tôi cùng anh chị ra sau hè bắt cá lóc, rô, trê nhiều vô số kể. Lần nào cũng thế, sau cơn mưa, cả nhà đều có món canh chua, cá kho khô ăn cơm ngon đã đời.
Rồi thì ai cũng lớn, phải rời xa làng quê, xa dòng sông mát rượi thân yêu. Đất thị thành chật kín, tìm một con sông xanh sạch chỉ có trong cổ tích trẻ thơ. Những hồ bơi nồng nặc mùi clo xanh ngắt chẳng xoa dịu được nỗi nhớ sông quê của người trẻ xa nhà. Nhớ thương lắm, da diết lắm, chỉ muốn được về lại quê nhà để trầm mình cho thỏa thích sông ơi...