Tôi và cô ấy yêu nhau từ những ngày mới ra trường, tay trắng bắt đầu xây dựng sự nghiệp. Tính tới giờ đã là gần 10 năm bên nhau rồi. Chúng tôi hiểu và thương nhau như những người thân trong gia đình.
Cả tôi và cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới ai khác ngoài đối phương.
Cách đây mấy hôm, sau khi nhận được sổ hồng căn hộ chung cư, tôi liền lao đến tìm cô ấy cầu hôn. Căn hộ đó tôi mua bằng tiền tích góp bao lâu nay, dự định để làm tổ ấm cho hai đứa.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ vui lắm, bởi cuối cùng chuyện tình lâu năm của chúng tôi đã có cái kết đẹp. Nhưng trái ngược với sự phấn khởi của tôi, cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Rồi cô ấy mở túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đỏ chót đưa lại cho tôi.
Nhìn tên cô dâu được viết trên ấy, tôi rụng rời không thể tin nổi. Tôi điên cuồng chất vấn nhưng cô ấy chỉ cười bất lực: "Em đã 31 tuổi rồi anh ạ".
Hai tháng trước, cô ấy nhắn tin nói lời chia tay với tôi. Song tôi không để tâm cho lắm vì luôn cho rằng ai có thể bỏ tôi chứ chẳng đời nào cô ấy bỏ tôi. Chúng tôi bên nhau 10 năm rồi, có phải bỏ là dễ đâu. Không ngờ cô ấy không những dứt khoát chia tay mà còn nhanh chóng lấy chồng theo sự mai mối của gia đình.
Cô ấy bảo, cô ấy đã xin thôi việc để chuyển về quê. Chồng tương lai của cô ấy không giỏi giang gì nhưng là người thật thà, chịu khó. Cô ấy sẽ có một cuộc sống yên bình ở quê.
Gần 10 năm yêu nhau, cô ấy vài lần nhắc đến đám cưới nhưng tôi đều gạt đi. Tôi phải xây dựng sự nghiệp đâu ra đấy, có nhà cửa rồi mới tính đến chuyện lập gia đình. Hơn nữa, tôi cũng bảo cô ấy rồi, tôi chắc chắn sẽ lấy cô ấy. Vậy thì muộn hay sớm vài năm đâu ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Nhưng cô ấy và gia đình cô ấy lại không nghĩ vậy. Họ sợ tôi giàu rồi sẽ cưới vợ trẻ đẹp, đời nào còn nhớ tới cô ấy. Hơn 1 năm nay bố mẹ cô ấy liên tục giục con gái về quê lấy chồng. Vừa rồi, sau khi nói chia tay song tôi vẫn thờ ơ chẳng sốt ruột, cô ấy cũng nản chí, quyết tâm chấm dứt mối tình của chúng tôi.
Là bạn gái tôi mà cô ấy về quê xem mặt, bàn chuyện cưới hỏi nhưng tôi còn chẳng hề hay biết. Tôi yên tâm về cô ấy tới mức nực cười như thế đấy.
Tôi đau khổ xin cô ấy hãy nghĩ lại nhưng cô ấy bảo chuyện đám cưới đã bàn bạc đâu vào đấy, cô ấy còn phát thiệp mời cho bạn bè trên thành phố hết rồi, tự dưng đòi hủy hôn làm sao được.
Câu nói "Em đã 31 tuổi rồi anh ạ" của cô ấy ám ảnh tôi hàng đêm khiến tôi không thể ngon giấc, sợ rằng cả đời này tôi vẫn chẳng quên nổi. Tôi biết mình quá sai lầm nhưng càng thế tôi càng không cam tâm nhìn cô ấy lấy người khác. 10 năm bên nhau chứ ít ỏi gì.
Tôi phải làm sao để giành lại cô ấy đây? Lẽ nào đưa cô ấy đi trốn?
(Xin giấu tên).