Mẹ chồng tôi là người rất tốt. Bà kiệm lời, thể hiện tình cảm bằng hành động là chính. Nhớ hồi mới cưới về, ngày nào tôi cũng được ngủ rất ngon tới tận 8 giờ sáng. Mẹ chồng dọn dẹp, lau nhà, nấu sẵn đồ ăn sáng rồi đợi vợ chồng tôi dậy ăn cùng.
Tôi hỏi vì sao mẹ không gọi tôi dậy, bà bảo tôi được nghỉ mấy ngày phép thì cứ tận hưởng, bà làm cũng quen nếp từ xưa nay rồi.
Đi làm lại, tôi cũng chỉ lo công việc của mình là chính vì việc nhà mẹ chồng tôi đã làm gọn gàng cả rồi. Nhiều khi thấy mẹ lụi cụi nấu ăn rồi tưới vườn, tôi thương quá, bàn với mẹ việc tìm người giúp việc để san sẻ công việc nhà. Nhưng mẹ phản đối, bảo mẹ còn khỏe, cứ để mẹ làm.
Một tuần, tôi về thăm nhà một lần. Lần nào mẹ chồng cũng gửi quà cho gia đình tôi. Cũng không phải thứ gì cao sang đâu, chỉ là mớ rau, con gà con vịt, hay vài thứ quả chín trong vườn nhưng tôi trân trọng những thứ quà ấy lắm. Bởi đó là tình thương là sự trân trọng và cả quý mến mà mẹ chồng muốn gửi đến cho cả nhà tôi.
Cưới được một năm thì tôi có thai. Ngày tôi báo tin, mẹ chồng mừng lắm. Bà cứ ngồi cười tủm tỉm mãi, trông mặt rất hạnh phúc. Từ đó, cuộc sống của tôi đã sướng càng sướng hơn. Đến cây chổi tôi cũng chẳng đụng tay vào vì mẹ chồng không cho. Bà nói tôi cứ an tâm dưỡng thai, đây là đứa cháu đầu tiên của bà, bà không muốn cháu khổ sở dù đang trong bụng mẹ.
Nhưng đau đớn làm sao. Con tôi quá yếu. Bé sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh và chỉ sống được một tuần. Ngày bác sĩ thông báo đến khu chăm sóc đặc biệt nhận con về, tôi gục ngã, ngất xỉu.
Mẹ chồng tôi chết điếng, cứ thẫn thờ cả người. Những ngày sau đó, tôi khóc mãi, chẳng thiết ăn uống gì. Con tôi, đứa bé trai bé nhỏ, con mới ra đời, còn chưa kịp bú những giọt sữa đầu mát lành của tôi. Tôi còn chưa kịp bế con trên tay, chưa kịp hôn con lần nào. Thế mà...
Từ đó đến nay đã hơn một năm. Suốt thời gian đó, chính chồng và mẹ chồng là chỗ dựa tinh thần cho tôi vượt qua nỗi đau. Nhưng vài ngày nay, tôi tỉnh giấc nửa đêm là nghe tiếng mẹ chồng thì thầm trò chuyện trong phòng. Lấy làm lạ, tôi lén mở cửa ra nhìn thử và chết sững trước cảnh tượng nhìn thấy.
Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, mẹ chồng tôi đang ôm lấy tấm áo nhỏ xíu của con tôi mà ru mà khóc. Bà khóc nấc lên, nghẹn ngào. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đau không thể tả xiết.
Thì ra, tôi đau một, mẹ còn đau mười, đau trăm. Tấm áo đó do chính tay mẹ may vá và gửi gắm bác sĩ mặc vào cho con ngay khi con ra đời. Nào ngờ, giờ con lại không thể mặc được nữa.
Tôi loạng choạng về phòng, chân bước nặng trĩu. Ban ngày, mẹ vẫn vui vẻ, có ai ngờ đêm đến mẹ nhớ cháu đến độ hát ru và khóc thầm như thế. Vậy mà tôi còn khóc lóc vật vã, còn gào thét gọi con cho mẹ đau lòng hơn. Mọi người ơi, tôi nên giúp mẹ vượt qua nỗi đau này như thế nào đây khi chính tôi cũng đang quá tuyệt vọng?