Vậy là tôi đã rời khỏi mái ấm mà tôi đã từng bao công vun đắp và gây dựng. Tôi trốn chạy khỏi chính ngôi nhà và người phụ nữ mà tôi từng yêu thương và kỳ vọng trong âm thầm, lặng lẽ. Tôi sợ mấy lời phũ phàng: Ham vợ đẹp cho lắm.
Thú thực, tôi không phải tuýp đàn ông háo sắc. Sinh ra và lớn lên ở miền quê nghèo nên dường như những cô gái bình dị, giản đơn mới chính là người tôi tìm thấy sự đồng cảm. Mối tình đầu và cả mối tình sau đó của tôi đều là người cùng quê.
Vậy nên khi gặp cô ấy, người vợ hiện tại của tôi, tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ là bạn bè chứ chẳng nói đến sẽ lấy làm vợ. Cô ấy quá khác tôi. Trong khi tôi quanh năm suốt tháng chỉ quần bò, áo phông giản đơn thì cô ấy cực kỳ sành điệu và xinh đẹp.
Cô ấy cứ xuất hiện ở đâu là cả nhóm đàn ông phải nhìn theo. Chân trắng, dài còn váy thì luôn trên đầu gối, nhìn thì đẹp nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ có người yêu như vậy nên chẳng bao giờ có ý định làm quen.
Nhìn thái độ hách dịch của cô ấy khi nói "Anh ở nhà nấu cơm cho lành" mà tôi giận sôi người. Tôi vội vã tháo chạy ra khỏi tổ ấm của mình trước khi quá muộn. Ảnh minh họa.
Vậy nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại tỏ ra rất quý mến tôi. Cô ấy thậm chí còn là người chủ động xin số điện thoại của tôi và sau này cũng là người bật đèn xanh cho những cuộc gặp gỡ riêng.
Tuy nhiên, khi chơi với cô ấy, tôi mới nhận ra rằng, cô ấy là người khá thẳng thắn, thông minh và tính cách phóng khoáng. Và hơn hết, cô ấy luôn cho tôi những lời khuyên hữu ích mỗi khi gặp khó khăn. Tôi cảm thấy được chia sẻ khi ở bên cô ấy.
Trong thời gian yêu nhau, tôi cũng hiểu cô ấy không phải là người yêu nội trợ, đảm đang việc nhà. Tuy nhiên, mỗi khi tôi đề nghị thì cô ấy cũng đều xắn tay vào bếp tự nấu đồ ăn cho tôi hay gia đình. Dù không biết nhiều món nhưng biết món nào cô ấy cũng đều nấu khá vừa miệng. Vậy nên tôi nghĩ là rồi khi kết hôn cô ấy sẽ thay đổi.
Ai ngờ, khi về chung nhà rồi tôi mới té ngửa ra rằng, hóa ra cô ấy vô cùng lười, ham chơi và vô duyên. Cô ấy luôn nghĩ ra mọi lý do để thoái thác việc nấu cơm và làm việc nhà cho tôi.
Tháng đầu tiên sau khi lấy nhau, cô ấy lấy lý do bận học (khi đó cô ấy chuẩn bị tốt nghiệp thạc sỹ) nên hàng ngày, sau giờ làm việc tôi phải đảm nhiệm việc nấu ăn để cô ấy đi học. Vợ chồng phải giúp đỡ nhau, tôi nghĩ vậy nên cũng vui vẻ chấp nhận.
Tôi hiện đang ra ngoài ở. Tôi không thể chịu đựng nổi cảnh này thêm ngày nào nữa. Tôi thấy mệt mỏi và chán nản. Ảnh minh họa.
Tháng thứ hai sau kết hôn, học xong rồi, đi làm là chỉ về nhà thôi, không vướng bận gì nhiều nhưng cô ấy vẫn thoái thác việc nấu cơm. Hôm thì cô ấy bảo cô ấy đang gầy, cần phải đi tập gym cho khỏe, hôm thì cô ấy bảo còn tranh thủ cuối ngày để đi mua sắm hay gặp gỡ bạn bè.
Nếu có ở nhà, cô ấy vẫn gọi đồ ăn sẵn về vì lý do cả ngày đi làm mệt nên tối muốn vợ chồng được nghỉ ngơi.
Thành ra, lấy nhau bao lâu mà hiếm khi nào tôi được ăn bữa cơm do cô ấy nấu. Và đến khi nghe tôi kêu ca nhiều quá thì cô ấy lại tìm cách làm thêm hay ở lại công ty đến gần 7 giờ mới về. Cô ấy nói công việc bận nhưng tôi hiểu đó chỉ là lý do.
Tôi vốn không thích ăn hàng, ăn chợ nên cứ hết giờ về là tôi lại lao vào bếp và nấu nướng. Thành ra ở nhà, tôi là người quán xuyến việc cơm nước, giặt giũ, rửa bát.
Không những lười làm việc nhà, cô ấy còn cực kỳ vô duyên. Ai đời, là đàn bà phụ nữ mà cứ đi đến nửa đường đã nghe thấy tiếng, cười lớn, nói to. Ngồi thì lúc nào cũng vắt chân lên ghế, nhìn đã thấy lộn ruột.
Có hôm nhà có khách, đang ngồi ăn cơm, tự nhiên cô ấy kể chuyện rồi cười sặc sục khiến cơm từ miệng phun ra khắp mâm làm tôi ngượng chín mặt.
Cô ấy lại thích bia nhưng khổ nỗi hôm nào uống vài cốc bia thì đêm đó cô ấy ngủ ngáy to như sấm. Nhiều hôm nghe cô ấy ngáy to quá tôi còn phải chuyển sang phòng khác mới ngủ được.
Tuy nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ làm to chuyện nếu như gần đây cô ấy không áp lực để tôi phải làm nhiệm vụ nấu nướng. Cô ấy bảo lương tôi thấp hơn cô ấy, và khả năng kiếm tiền của cô ấy tốt hơn của tôi nên tôi nên lui lại sự nghiệp để quán xuyến việc nhà, đặc biệt là sau này khi sinh em bé. Còn cô ấy sẽ đảm đương việc kiếm tiền.
Tôi cũng chẳng nề hà gì chuyện đàn ông mà phải làm việc nhà. Tuy nhiên, nhìn thái độ đầy thách thức của cô ấy khi nói: “Nhìn kiểu làm ăn của anh có mà muôn đời không giàu được. Thôi dẹp đi, ở nhà nấu cơm cho lành”, tôi vẫn thấy uất hận. Tôi hiện kiếm tiền kém hơn cô ấy nhưng đâu phải dạng đàn ông cù lần hay kém cỏi quá để cô ấy lên mặt như vậy chứ.
Tôi hiện đang ra ngoài ở. Tôi không thể chịu đựng nổi cảnh này thêm ngày nào nữa. Tôi thấy mệt mỏi và chán nản. Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng, hãy cho tôi lời khuyên?