Ông bà chỉ có hai người con trai, anh trai chồng lấy vợ đã mười năm và có ba đứa con gái. Chồng tôi đi du học về và chuẩn bị tiếp quản công ty của gia đình. Vì con cái ít ỏi nên mong muốn của ba mẹ chồng tôi là được sống quây quần cùng con cháu.
Bởi thế, ông bà đã xây một căn biệt thự rộng để cả nhà cùng ở. Ngay từ khi về làm dâu, mẹ chồng đã nói với tôi về điều này và mong muốn vợ chồng tôi sẽ đồng ý sống chung.
Thực tình, tôi vẫn muốn được ra ở riêng nhưng chồng bảo, cứ ở một thời gian nếu thấy không hợp thì xin ra riêng vẫn chưa muộn, nếu nằng nặc đòi ở riêng ngay từ đầu sẽ khiến ba mẹ chồng buồn lòng. Tôi thấy như thế cũng hợp lý nên đồng ý.
Cuộc sống chung với nhà chồng trất thoải mái với tôi. Nhà có người giúp việc, chị dâu ở nhà không đi làm nên quán xuyến luôn chuyện nhà cửa.
Hàng tháng, chúng tôi không phải đóng góp gì vì ba mẹ chồng trang trải toàn bộ chi phí sinh hoạt. Mỗi ngày, cả nhà chỉ gặp nhau vào bữa cơm còn lại nhà nào có không gian riêng của nhà đó nên không có cảnh chung đụng nhiều.
Tôi đi làm về, dọn dẹp phòng riêng, thỉnh thoảng phụ rửa bát chứ hầu như không phải làm việc nhà. Cuối tuần, ba mẹ con dẫn nhau đi mua sắm, uống cà phê trò chuyện rất vui vẻ.
Chị dâu chồng vốn là người cởi mở, giỏi việc, thường chỉ bảo tôi rất nhiều thứ. Khi trong nhà có giỗ chạp, một mình chị lo lắng hết. Chị bảo: “Chị quen việc rồi, em còn phải đi làm, cứ để chị lo cho”.
Mẹ chồng tôi rất quý chị dâu nhưng chưa bao giờ tỏ ra thiên vị, mua cho chị cái váy cũng sắm cho tôi cái túi xách. Tuy vậy, điều lấn cấn nhất của tôi là cưới nhau đã lâu dù không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào mà tôi vẫn chưa có con.
Ba mẹ chồng khá sốt ruột và rất mong có một đứa cháu trai để nối dõi. Bởi chị dâu sau khi sinh bé thứ ba đã phải cắt bỏ tử cung do băng huyết khi sinh. Mọi hy vọng ông bà dồn hết vào vợ chồng tôi nhưng mãi vẫn không có tin vui.
Chị dâu tỏ ra rất nhiệt tình trong việc chăm sóc tôi để đẩy nhanh việc thụ thai. Hàng ngày, tôi đi làm về, chị dâu đều ép sẵn nước trái cây cho tôi uống, thậm chí hôm nào tôi quên, chị bưng lên tận phòng.
Nếu không có nước ép thì chị hầm thức ăn bổ dưỡng rồi bắt tôi ăn để tẩm bổ. Chúng tôi đã đi khám nhiều nơi và kết quả hai vợ chồng đều bình thường, không có vấn đề gì cả. Mọi người động viên vợ chồng tôi cứ giữ tinh thần thoải mái sẽ nhanh chóng có con nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Mới đây, một người bạn của tôi học ngành y mới đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Khi biết chuyện của tôi, cô ấy hứa sẽ giúp tìm nguyên nhân xem thế nào. Khác với những lần khám trước ở các bệnh viện và phòng khám, cô ấy đề nghị tôi làm thêm xét nghiệm nội tiết xem có vấn đề gì không.
Cô bạn tôi thắc mắc là tại sao tôi không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào mà có sự thay đổi nội tiết do thuốc tránh thai. Cô ấy bảo, tôi phải dùng thuốc một thời gian dài mới cho kết quả như thế.
Tôi cứ nghĩ bạn mình nhầm lẫn, tôi đâu có điên mà đi uống thuốc tránh thai khi đang rất mong có con. Bạn tôi mới đề ra giả thuyết, tôi cần xem lại những thức ăn nước uống mình dùng hàng ngày.
Lúc đầu, tôi vẫn không thể nghĩ ra, bình thường tôi ăn uống cùng cả nhà chồng, chỉ uống thêm nước trái cây và thức ăn bổ dưỡng vào buổi tối do chị dâu chuẩn bị. Cô bạn bảo, nếu nghi ngờ thì tôi mang những thứ đó đến để cô ấy kiểm tra giúp.
Bởi thế, hôm đó, tôi đi làm về nhưng không ghé bếp uống nước như mọi lần. Một lúc sau, chị dâu đã bưng ly nước ép táo lên tận phòng cho tôi. Tôi đổ ly nước ép đó vào bình riêng rồi mang đến cho cô bạn bác sĩ.
Kết quả kiểm nghiệm thật bất ngờ, bạn tôi cho biết, trong ly nước ép đó có thành phần của thuốc tránh thai. Tôi điếng người trước tin đó bởi khi tôi mang ly nước đi, tôi vẫn nghĩ chị dâu tôi không làm vậy.
Thì ra, từ trước đến giờ, chị dâu vẫn âm thầm cho tôi uống thuốc tránh thai hàng ngày bằng cách đó. Nguyên nhân việc tôi không thể mang thai suốt hai năm cũng xuất phát từ đây.
Có lẽ, chị dâu sợ tôi sinh được con trai sẽ ảnh hưởng đến vị thế của chị và các con gái trong gia đình nên mới làm như thế. Tôi đang suy nghĩ xem có nên nói với chồng về sự việc xảy ra không. Bởi tôi không bắt được tận tay chị cho thuốc vào nước mà chỉ là phỏng đoán và chồng tôi rất quý chị dâu, liệu có tin lời tôi nói.
Cô bạn khuyên tôi nên dọn ra ở riêng để tránh chung đụng với chị dâu, tích cực dùng phương pháp canh trứng và uống thuốc hỗ trợ sẽ nhanh có thai vì hai vợ chồng đều không vấn đề gì. Tôi nghĩ hay mình im lặng ra đi chứ làm rùm beng lên lại sứt mẻ tình cảm gia đình. Cùng là phụ nữ, tôi hiểu chị dâu cũng có nỗi khổ riêng của mình…
Mọi người có thể cho tôi lời khuyên được không?