Tôi và Thư từng có tình yêu rực rỡ.
Tôi và Thư yêu nhau khi còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học. Chúng tôi cùng quê đi ra, có chung xuất phát điểm nên chia sẻ và đồng cảm nhau rất nhiều.
Tình yêu sinh viên mộng mơ của hai đứa cùng với những ngày cuối tháng chưa kịp nhận "viện trợ" từ phía gia đình, san sẻ cho nhau từng gói mì tôm - đã khiến tôi cảm phục và thương quý em nhiều hơn.
Trong thời gian bốn năm yêu ấy, có những lúc tình yêu của hai đứa ngọt ngào thì cũng có thời điểm, tình cảm của tôi và em rơi vào khủng hoảng.
Có thời gian chúng tôi hiểu lầm và giận dỗi nhau, không ai chịu xuống nước trước, khiến tôi và em cả tháng không chịu gặp mặt. Tôi khổ sở vì nhớ em, nhưng bản tính sĩ diện của thằng đàn ông không cho phép tôi lụy trước. Còn Thư cũng hiếu thắng, không chịu xuống nước trước và xin lỗi tôi lấy một câu.
Thành thử tình cảm của tôi dành cho em đã dần dần đi vào mệt mỏi và nhàm chán. Đúng thời điểm ấy, chúng tôi có cứu cánh xuất hiện. Đó là Ngọc, cô bạn thân lâu năm của Thư.
Trong suốt quá trình tôi yêu Thư và chơi chung nhóm cả ba, thì Ngọc đồng thời cũng trở thành bạn thân của tôi nữa. Ngọc luôn đứng ra làm chiếc cầu nối hòa giải mối quan hệ giữa tôi và Thư.
Lần ấy, tôi và Thư lại giận dỗi nhau khá lâu. Quá chán nản vì tính cách trẻ con của em, tôi cũng mặc kệ để mọi việc trôi đến đâu thì đến. Trong ngày tôi bảo vệ khóa luận và nhận bằng tốt nghiệp, vì giận dỗi nên Thư đã không đến dự và chia vui cùng tôi. Cùng lúc, Ngọc ôm hoa xuất hiện, chúc mừng tôi nồng nhiệt.
Rồi buổi tối hôm đó, chúng tôi đi uống cùng nhau. Đó cũng là dịp tôi xả hơi và tự thưởng cho mình sau bốn năm đèn sách. Tôi đã khóc trước mặt Ngọc, bày tỏ nỗi thất vọng và chán chường trước cách hành xử của Thư. Tôi không ngờ Thư lại có thể nhẫn tâm với tôi đến như vậy. Ngọc hiểu tâm trạng đau đớn của tôi nên liên tục ôm tôi và động viên chia sẻ.
Khi đã ngà ngà say, Ngọc cũng đã thú nhận trong lòng yêu tôi từ lâu nhưng không dám thổ lộ vì cảm giác có lỗi và phản bội Thư. Nhưng đến nước này, Ngọc không cần ngại ngùng nữa vì chính Thư đã tự tay phá bỏ tình yêu giữa Thư và tôi. Được Ngọc đánh trúng tâm trạng và tình cảm khó nói của tôi bấy lâu nay, tôi đã mừng rỡ ôm lấy Ngọc. Và điều gì đến đã đến.
Hai tháng sau, tôi và Ngọc làm đám cưới. Tuy nhiên, những ngọt ngào sau hôn nhân giữa tôi và Ngọc quá ngắn ngủi và dần bị đẩy đi, nhường chỗ cho những khúc mắc trong đời sống vợ chồng. Trong quá trình chung sống, Ngọc tỏ ra là người phụ nữ ghê gớm, toan tính trong từng đường đi nước bước, nhiều lúc khiến tôi rét lạnh.
Bốn năm sau ngày cưới Ngọc, chúng tôi vẫn chưa thể có con. Tôi mong muốn được làm cha và nghe tiếng bi bô của trẻ nhỏ trong tổ ấm gia đình nhưng mãi không thỏa nguyện. Cả hai đã nỗ lực chạy chữa nhiều nơi nhưng không có kết quả. Sự kém may mắn trong đường con cái đã như hố sâu ngăn cách đẩy chúng tôi ngày càng xa nhau.
Tôi phải làm thế nào để có sự tha thứ của Thư, giành lại con.
Rồi Ngọc có bồ. Tình nhân của Ngọc là giám đốc nơi Ngọc đương công tác. Khi phát hiện ra tin nhắn mùi mẫn bọn hò gửi cho nhau, tôi đã nổi điên la hét và đập phá chiếc điện thoại có tin nhắn gửi đến. Chúng tôi ném vào nhau những lời lẽ nặng nề nhất. Tôi nói tất cả những hành động mà Ngọc làm ngày hôm nay, sau này cô ta sẽ phải trả giá. Ngọc cười khẩy và nói kẻ phản bội như tôi mới đáng phải trả giá.
Ngọc lật bài ngửa, cho biết, cô ta đã gửi cho Thư những bức ảnh tôi và Ngọc ân ái với nhau buổi tối hôm tôi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp. Thư vì quá đau đớn đã chuyển vào Đà Nẵng sinh sống. Khi vừa chuyển đi cô ấy cũng biết tin đang mang trong mình giọt máu của tôi. Nhưng vì tự trọng nên Thư không quay lại "bắt đền" tôi mà âm thầm làm mẹ đơn thân từ thời điểm đó đến giờ.
Lòng bán tính bán nghi nhưng sự tò mò và cảm giác tội lỗi thôi thúc, tôi tìm đến Thư theo địa chỉ Ngọc nói. Đón tôi là một cậu bé khoảng tầm ba tuổi, giống tôi như tạc. Tôi giật mình thảng thốt, không ngờ cuộc đời lại oái oăm với tôi đến như vậy. Bốn năm qua tôi khao khát được làm cha nhưng ông trời không chiều lòng. Ngờ đâu tôi đã có đứa con trai khỏe mạnh đẹp như thiên thần.
Đúng lúc ấy thì Thư đi về. Tôi thoảng thốt nhìn em. Cảm giác nghẹn ứ vì đau đớn và xót xa cho tình cảnh trái ngang của người trong cuộc khiến tôi bật khóc. Thư bình thản mời tôi vào nhà, kể hết biến cố trong suốt bốn năm qua. Hóa ra thời điểm tôi bảo vệ khóa luận mà Thư không thể có mặt là do bà nội em ở quê mất. Do bận rộn lo chuyện gia đình nên Thư không thể chu toàn đến dự ngày quan trọng đó của tôi.
Khi giải quyết xong mọi việc ở quê, Thư lên Hà Nội thì hay tin tôi và Ngọc đã thành một cặp. Cộng với những bức hình Ngọc gửi khiến Thư lặng lẽ rời xa tôi. Để quên đi mối tình sâu đậm, Thư đã chuyện vào Đà Nẵng sinh sống và làm lại từ đầu. Cô ấy từ chối cho tôi nhận con.
Tôi quay về Hà Nội mà trong lòng ngổn ngang trăm mối. Ngọc nói đúng, là do luật nhân quả báo ứng đến với tôi quá sớm, quá nhỡn tiền. Thư không tha thứ và chấp nhận tôi đã đành, nhưng đứa con đó mang trong mình huyết thống của tôi. Giờ đây tôi muốn được làm cha và nghe con trai gọi bi bô tiếng "bố ơi" nhưng khó quá.
Tôi muốn đưa mọi việc ra tòa để đòi lại quyền lợi nhưng hình như tôi chẳng có ưu thế nào trong câu chuyện này cả. Tôi phải làm sao?