Vợ tôi làm bác sĩ, công việc ở phòng cấp cứu khiến cô ấy luôn bận rộn. Tôi chính là một bệnh nhân từng được cô ấy cứu sống sau một vụ tai nạn xe máy.
Tôi mất 1 năm mới cưa đổ được cô ấy. Yêu nhau, tôi dành hết mọi tâm tư và thời gian cho cô ấy. Ngược lại, cô ấy liên tục lỡ hẹn, hủy hẹn, đến muộn vì những tình huống đột xuất. Bệnh nghề nghiệp đúng là nghiêm trọng. Cô ấy dường như xem bệnh viện là nhà mình.
Vì vợ tôi tính cẩn thận, yêu 3 năm mà vẫn bắt tôi gìn giữ. Cô ấy xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng nhưng lúc nào cũng kín cổng cao tường nên càng khiến tôi thèm khát. Tôi chỉ mong nhanh chóng rước nàng về nhà, khám phá cho bằng hết con người ương bướng và hấp dẫn ấy.
Thế rồi, cưới xong, cả tuần trăng mật tôi vẫn không có cơ hội làm chuyện ấy. Nói ra thì thật xấu hổ.
Không biết có ai như tôi. Đêm tân hôn đã bị bỏ bom. Tôi hào hứng, mong chờ đêm đặc biệt này ghê lắm. Tự tay tôi mua đồ ngủ mới tặng vợ. Tôi còn chuẩn bị rượu vang, nhạc lãng mạn mà cô ấy thích nghe. Đến khi vừa từ phòng tắm bước ra, thơm nức, hào hứng tinh thần lâm trận thì tôi thấy sắc mặt cô ấy rất lạ.
"Em xin lỗi, chắc em phải đi gấp. Có một bệnh nhân cấp cứu. Bà ấy chính là người em xử lý 2 lần trước. Người khác không có kinh nghiệm chỉ sợ bà cụ không qua khỏi".
Tôi tức giận, nắm chặt cả tay lại, lạnh mặt bảo cô ấy giỏi thì đi đi. Cả bệnh viện chẳng nhẽ chỉ có vợ tôi làm việc. Cô ấy cũng đâu phải trưởng khoa. Không có cô ấy chắc chắn không ai chết cả.
Vậy mà cô ấy vẫn đi. Tôi nằm trong căn phòng thơm nức hương hoa hồng, mắt trân trân nhìn lên trần nhà mà tức anh ách. Cả đêm vợ tôi vật lộn ở phòng cấp cứu thì tôi cũng mất ngủ trong phòng cưới.
Tới 9h sáng cô ấy mới về. Người đầy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mắt trũng sâu vì mất ngủ. Tôi vừa thương vừa bực không tả được.
Cô ấy đã ngủ ít đêm trước khi cưới vì dậy sớm trang điểm, rước dâu lại đi xa hơn 200 km. Vậy mà bản thân còn không biết trân trọng. Lao đi trong đêm, vật vờ ở bệnh viện chờ đợi kết quả của bệnh nhân xong mới về.
Tôi đã cưới phải một cô vợ cuồng công việc. (Ảnh minh họa).
Cô ấy chẳng buồn tắm rửa, nằm vật ra chiếc giường cưới của chúng tôi mà ngủ không biết trời đất gì. Tôi lủi thủi ăn sáng một mình. Ngồi bơ vơ trong nhà. Mẹ tôi gọi điện hỏi thăm chiến tích. Nghe mẹ trêu trọc mà tôi càng bực. Chả nhẽ thông báo là con không được động phòng.
Đến khi cô ấy ngủ dậy. Lẽ ra chúng tôi chuẩn bị để đi du lịch trăng mật. Tôi dằn lòng xuống, bỏ qua cơn giận để sửa soạn đồ cùng vợ. Nhưng chưa kịp đi thì bệnh viện cô ấy lại gọi đến thông báo quá tải vì có vụ tai nạn xe khách nghiêm trọng. Vợ tôi cuống cuồng xin tôi hủy lịch và bắt taxi đi thẳng.
Tôi biết phải làm sao bây giờ? Thực sự là tôi phát điên với cô vợ cuồng công việc này mất thôi mọi người ạ.
Vợ chồng tôi cả tuần nay lục đục, tất cả cũng chỉ vì cô ấy sinh hoạt giờ giấc lộn xộn, mang cả quần áo đến bệnh viện ở. Cô ấy cáu gắt bảo tôi không biết thông cảm. Rồi tôi ích kỷ không xem trọng sinh mạng con người. Thật hết chịu nổi.