Chúng tôi gặp Ngọc Anh – cô bé khiếm thị gây xúc động với ca khúc Ơn nghĩa sinh thành trong tập 1 của The Voice Kids - ngay sau khi em vừa hoàn thành buổi tập cùng các thành viên trong đội HLV Cẩm Ly trước vòng Đối đầu.
Dìu cô bé đi từng bước chính là hai người bà đã nuôi dưỡng Ngọc Anh từ khi vừa tròn 6 tháng tuổi: bà ngoại và bà Chín – người cô bé vẫn thân thương gọi là "mẹ". Giọng ca nhí chia sẻ, trong những ngày đi thi và luyện tập vừa rồi, ba bà cháu cứ chở nhau trên chiếc xe máy từ nhà đến địa điểm tập trung. Khi em tập, các bà ngồi chờ tới giờ tan để đèo cháu về hoặc dắt, đỡ khi cần thiết. Trên đường đi, dù nắng nóng nhưng tiếng cười của ba bà cháu chưa bao giờ vơi.
Ấn tượng đầu tiên về Ngọc Anh là gương mặt rất sáng và lanh lợi, tuy nhiên để lại nhiều thiện cảm nhất chính là sự ngoan ngoãn và lễ phép trong từng hành động, lời nói, cách thưa gửi. Câu chuyện về chuyến hành trình âm nhạc của cô bé giàu nghị lực này cũng dần hiện ra qua những lời kể chân thành và đầy cảm xúc.
HLV Giọng hát Việt nhí rơi nước mắt với em bé mù
Ngọc Anh được 4 huấn luyện viên "tranh giành" quyết liệt sau màn trình diễn đầy xúc động. Cuối cùng em quyết định về đội của HLV Cẩm Ly. |
Dù đôi mắt không lành lặn nhưng với giọng hát ngọt ngào, cô bé Huỳnh Thị Ngọc Anh khiến cả huấn luyện viên và khán giả xúc động khi thể hiện ca khúc Ơn nghĩa sinh thành.
Suýt lỡ hẹn với The Voice Kids
So với bạn bè đồng trang lứa, Ngọc Anh chịu nhiều thiệt thòi khi bị mất toàn hoàn khả năng thị lực do hư giác mạc bẩm sinh và không được sống cùng bố mẹ. Từ 6 tháng tuổi, em được bà ngoại và bà Chín nhận về nuôi, trong khi bố mẹ và chị em do hoàn cảnh nên sống ở nơi khá xa, thỉnh thoảng mới về thăm rồi lại đi. Ngọc Anh thường rất ít khi nhắc đến đấng sinh thành trong câu chuyện của mình. Cô bé thường tìm cách lảng tránh để cảm xúc không bị vỡ òa.
Trong khi đó, người quản lý thí sinh của cuộc thi cho biết, tình cảnh và mối quan hệ của Ngọc Anh với bố mẹ rất nhạy cảm, nên nếu bé không muốn chia sẻ, mọi người cũng không muốn nhắc đến để bé không bị tổn thương.
Khi ông trời cướp của ai đó thứ gì, họ lại sẽ được bù đắp bởi một thứ khác. Với Ngọc Anh, đó chính là giọng hát.
Theo lời chia sẻ của bà ngoại, vừa được 3 tuổi, cô bé đã thuộc và có thể hát theo những bài hát ru mà mình được nghe hằng ngày. Lớn hơn một chút, những chiếc CD của Xuân Mai chính là gia tài quý giá của Ngọc Anh. Ngày nào, em cũng mở lên nghe mà không biết chán. Ở nhà, giọng hát của em cũng có thể vang lên mọi lúc mọi nơi, ngay cả trong lúc… ăn cơm.
Hát hay từ nhỏ, nhưng đam mê nghệ thuật của em chỉ thật sự bùng cháy khi theo dõi chương trình Giọng hát Việt nhí mùa đầu tiên. Nghe các bạn hát, Ngọc Anh ấp ủ ước mơ được đăng ký tham gia và đứng trên sân khấu của mùa thứ 2.
Vậy mà đã có lúc ước mơ của cô bé tưởng chừng như đã bị lỡ thêm một năm bởi khi mùa thứ 2 khởi động, em và cả gia đình lại không hề hay biết. Mãi đến hạn chót của đợt đăng ký, ông cậu của bé mới biết được thông tin và nhanh chóng báo cho cả nhà. Không chần chừ, bà ngoại và Ngọc Anh lập tức cùng nhau chạy xe từ nhà ở quận 8 lên khu trung tâm để ghi danh.
Lần đầu tiên tham gia một cuộc thi hát, Ngọc Anh hoàn toàn thuyết phục được các giám khảo trong vòng thử giọng với hai ca khúc Nỗi buồn mẹ tôi và Quê hương 3 miền. “Trước lượt thi của Ngọc Anh, có rất nhiều bé không đạt nên cả nhà lo lắm. Đến lượt bé hát xong và được chọn, vừa ra khỏi phòng là đã la và nhảy cẫng lên vì quá vui mừng”, ngoại em chia sẻ.
Bà tâm sự thêm, khi đăng ký tham gia, bà luôn lo lắng ban tổ chức không nhận cháu mình vì có khiếm khuyết: "Nếu không được thì tội nghiệp cho cháu tôi lắm". Đến khi được vào vòng trong, hai bà mừng không thể nào tả được.
Đến vòng Giấu mặt, Ngọc Anh gặp ngay thử thách đầu tiên với ca khúc hoàn toàn mới là Ơn nghĩa sinh thành. Tưởng chừng như điều này sẽ làm khó em, nhưng Ngọc Anh lại tự hào khoe rằng chỉ trong một đêm, sau khi nghe khoảng năm lần, em đã thuộc làu toàn bộ ca từ cũng như cảm nhận được bài hát. Nói đến đây, bà Chín hãnh diện tiết lộ thêm: “Con bé nhớ nhạc rất nhanh, nghe một bài vài lần là có thể nhớ và tự tìm ra cách hát. Bé còn hát được cải lương, Hồ Quảng, giả tiếng 3 miền và cả hát tiếng Quảng như chú Hoài Linh”.
Trở lại đêm thi Giấu mặt, Ngọc Anh tâm sự thời điểm đó cảm xúc của em rất khó tả, đặc biệt là khi hát đến câu “Em ơi hãy nhớ năm xưa/Những ngày còn thơ/Công ai nuôi dưỡng”: "Con đã đặt hết tâm tư của mình khi nghĩ đến bà ngoại, bà Chín và ông cậu đã nuôi con từ nhỏ đến giờ. Công đó rất lớn và con không bao giờ quên được".
Được cả 4 huấn luyện viên bấm nút xoay ghế, với Ngọc Anh và gia đình, không có từ ngữ nào diễn tả niềm vui này. Thậm chí vài ngày sau, cả 3 bà cháu vẫn không thể ngủ được. Dù vậy, với Ngọc Anh vẫn là chút tiếc nuối vì không thể hiện tốt như mong đợi. Quyết định về đội của cô Cẩm Ly cũng không quá bất ngờ bởi theo lời Ngọc Anh chia sẻ, em rất thích dòng nhạc dân ca và yêu thích nhiều ca khúc của bà mẹ hai con từ khi còn rất nhỏ.
Trong những ngày qua, Ngọc Anh đang tập luyện cho vòng Đối đầu. Cô bé chia sẻ mọi người trong team đều dễ thương và giúp đỡ nhau rất nhiều. Nói về huấn luyện viên của mình, giọng ca nhí hào hứng chia sẻ: “Cô Cẩm Ly rất hiền và vui. Cô dạy con hát ngọt và luyến láy hơn”.
Luôn bị trêu chọc là "bé mù"
Ngọc Anh và bà ngoại (áo tím) và bà Chín. |
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đầu khi chăm sóc Ngọc Anh, bà Chín kể: “Bé sinh thiếu tháng nên yếu lắm, cộng thêm bị khiếm khuyết như vậy nên cứ khó chịu trong người và khóc hoài, đến nỗi cả xóm không ai ngủ được. Cả nhà ra vào bệnh viện thường xuyên đến mức bác sĩ phải quen mặt. Đến khi Ngọc Anh được 5 - 6 tuổi thì mọi chuyện mới bắt đầu ổn định”.
Bước vào lớp 1 của trường Nguyễn Đình Chiểu, cô bé bắt đầu làm quen với bảng chữ nổi. Nhờ thông minh, sáng dạ, Ngọc Anh được chuyển sang học trường Hoàng Văn Thụ cùng các bạn bình thường.
Tới trường, Ngọc Anh không ít lần bị trêu là "bé mù" hệt như những đứa trẻ trong xóm vẫn đùa. Nhưng cô nhóc chia sẻ không thấy buồn vì đã quá quen: “Ở nhà, con không ra đường chơi mà chỉ làm bạn với chiếc radio. Hai bà dặn con không buồn vì mấy bạn còn nhỏ nên chưa hiểu, nên con không tủi thân một chút nào”.
Sau khi xuất hiện trên truyền hình, Ngọc Anh khoe em được nhiều người trong xóm khen hát ngọt.
Hỏi về kết quả học tập, giọng ca nhí hào hứng khoe đều được học sinh giỏi và danh hiệu Cháu ngoan bác Hồ trong những năm học vừa qua. Đặc biệt trong năm học 2013 - 2014, Ngọc Anh còn được tuyên dương là học sinh tiêu biểu vì nỗ lực vượt lên số phận. Chiếc bằng khen là niềm vui lớn của Ngọc Anh nên cô bé cứ ôm mãi trong lòng suốt mấy ngày.
Không chỉ học giỏi, Ngọc Anh còn là một đứa bé rất ngoan và sống tình cảm. Em khoe mình có thể giúp bà lặt rau muống, đậu ve, vo gạo và thậm chí là làm sữa chua. Trong sinh hoạt hằng này, em hầu như đều tự mình thực hiện và không cần ai giúp đỡ.
Nhắc về bố mẹ, Ngọc Anh lại ngậm ngùi một hồi rồi kể: “Buồn cũng có buồn, giận cũng có giận nhưng dù sao cũng là ba mẹ của mình. Hơn nữa, con được hai bà và ông cậu chăm sóc và yêu thương rất nhiều. Từ ngày nuôi con, bà ngoại dù bị viêm gan nhưng không vào bệnh viện, cũng không mua thuốc uống vì để dành tiền mua sữa cho em uống. Mấy năm sau, không biết có phép màu nào hay không mà ngoại hết bệnh luôn. Còn bà Chín cũng rất cực khổ vì con nghe kể lại rằng khi sinh ra, con rất khó nuôi”.
Hỏi Ngọc Anh về ước mơ trở thành ca sĩ, cô bé trả lời: “Con chỉ muốn đi hát để phục vụ các ông bà, cô chú, anh chị và các bạn nhỏ chứ không dám mơ tới làm ca sĩ”.
Giọng ca nhí kể thêm: “Cách đây vài tháng, khi đang ngồi đợi bà đến rước sau giờ học, có một cô đến hỏi con sau này muốn làm nghề gì? Con nói thích làm ca sĩ thì cô nói rằng chưa bao giờ thấy khiếm thị mà làm ca sĩ, nếu con ra ngoài thì không ai chấp nhận”.
"Con chỉ muốn đi hát để phục vụ các ông bà, cô chú, anh chị và các bạn nhỏ chứ không dám mơ tới làm ca sĩ".
Hiện tại, ước mơ lớn của Ngọc Anh là sẽ có tiền mua một cây đàn organ để tập hát và laptop để đi thi như các bạn. Em cũng chia sẻ mình rất thích biển và mong có dịp về Kiên Giang vì một lý do rất đơn giản: “Con nghe người ta tả ở đó đẹp lắm, có biển và khu di tích nữa”.
Luôn giữ trong mình niềm khát khao cháy bỏng và tinh thần lạc quan, ấy vậy mà khi hỏi về ước mơ được chữa trị đôi mắt, Ngọc Anh thành thật: “Hồi đó con cũng mong nhưng giờ không muốn nữa, vì nếu có muốn cũng chữa không được đâu”.
Trước khi ra về, Ngọc Anh không quên cám ơn rối rít rồi thưa gửi từng người mà không cần chờ bà nhắc nhở. Sau một ngày dài tập luyện căng thẳng, nụ cười trên gương mặt cô bé không bao giờ tắt. Có lẽ đây cũng chính là điều đã giúp em và hai người bà có thêm sức mạnh để cùng dìu dắt nhau trong suốt gần 12 năm qua, và chắc chắn sẽ còn rất nhiều thử thách đang chờ phía trước.