Chuyện tình hoa cỏ may

GD&TĐ - Bóng chiều nghiêng đổ trên đê làng. Yến vẫn ngồi một mình bên bãi cỏ may màu xám bạc, tim tím xao xác cả cõi lòng. Những cơn gió thu trở mình se sắt làm từng trảng cỏ may rủ nhau cùng chín. Yến đăm đăm nhìn từng bông cỏ may ngậm đầy hạt đương phất phơ trong gió và hình như chúng đang thì thầm với Yến rằng, đừng chờ đợi nữa.

Chuyện tình hoa cỏ may

Đừng như loài cỏ may chúng tôi. Thủy chung, chờ đợi đến tàn tạ, héo úa, thế là hết cả thời thanh xuân tươi đẹp.

Mãi miên man với những ý nghĩ mông lung thì giọng trầm trầm, âm ấm của Trường gọi cô quay về hiện thực. Trời đã xâm xẩm tối từ lúc nào. Cả cánh đồng và con đê làng hun hút, duy chỉ mình Yến ngồi lặng lẽ. Đôi mắt Trường nhìn Yến đầy yêu thương, lo lắng. Tay Trường nhấc đôi quang gánh chất lưng chừng rạ đặt lên vai mình, mắt hướng về Yến thúc giục:

- Về đi Yến! Trời sắp tối rồi. Anh quảy gánh rạ rảo bước đi trước, thi thoảng vẫn ngoái nhìn lại xem Yến như thế nào. Cả hai bước im lìm trên con đường làng quanh co trong buổi chiều muộn. Trường thương Yến đến nao lòng. Suốt mười năm nay, tình cảm của Trường dành cho Yến, Yến hiểu rất rõ. Nhưng cô vẫn im lặng, vì muốn chờ Thiên trở về để lời hẹn ước giữa hai người trở thành hiện thực. Mười năm trôi đi. Thanh xuân của Yến cất giấu trong những kí ức ngọt lịm những ngày cùng Thiên ngồi trên đê làng trong những tối trăng thanh. Mỗi khi nỗi nhớ Thiên quay quắt, cô lại vin vào những kỉ niệm ấy để an ủi lòng mình.

- Yến vào nhà đi! Trường đặt gánh rạ giữa sân rồi chào Yến ra về. Yến không nhìn Trường. Cô chỉ nói lời cảm ơn rồi lặng lẽ bước vào nhà.

Bữa cơm chiều của mẹ con Yến đơn giản chỉ vài con cá mương kho nước cà muối trường và nồi canh rau muống luộc. Bà Xuân, mẹ Yến bới cơm cho con rồi thủ thỉ:

- Ăn đi con! Ăn đi còn có sức mà làm việc. Cứ rầu rĩ mãi cũng không thay đổi được gì đâu. Yến dạ một tiếng, nâng lấy chén cơm rồi khẽ và một miếng. Nhưng nỗi buồn nặng trĩu chắt ra thành hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống chén cơm còn hôi hổi nóng trên tay Yến khiến bà Xuân càng cảm thấy thương con.

Yến, Thiên và Trường là ba người bạn thân từ thời chăn trâu, học chung trường làng. Bước vào cái tuổi biết yêu, biết nhớ, cả Thiên và Trường đều dành tình cảm cho Yến. Nhưng rồi Yến đã chọn Thiên. Trường không trách Yến. Trái lại anh còn vun đắp cho hai người bạn thân của mình. Nhà Trường nghèo. Học hết lớp 12, Trường nghỉ học để ở nhà làm ruộng, nuôi hai em nhỏ thay ba mẹ đau yếu.

Yến cũng vậy. Nhà có hai mẹ con, Yến thương mẹ đơn chiếc nên cũng quyết định nghỉ học khi vừa tốt nghiệp lớp 12. Ngoài việc đồng áng, hàng ngày, cô cũng tập tành may đồ cùng mẹ. Chỉ có Thiên là tiếp tục theo con đường học hành. Thiên học giỏi, lại sinh ra trong một gia đình có điều kiện.

Ba mẹ Thiên muốn con trai sau này sẽ trở thành niềm vinh dự cho cả nhà nên cho Thiên đi du học nước ngoài sau khi vừa tốt nghiệp đại học. Ngày Thiên đi du học, Yến buồn chẳng nói nên lời. Trái với sự lo lắng của Yến, Thiên củng cố niềm tin cho người yêu bằng một viễn cảnh tương lai tươi sáng:

- Nếu yêu Thiên thực lòng, Yến hãy chờ Thiên một thời gian. Sau khi học hành xong xuôi, sự nghiệp vững vàng, Thiên sẽ trở về. Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, sẽ sinh con và sống hạnh phúc.

Thời gian đầu xa cách, tình yêu Thiên dành cho Yến được gửi gắm trong những cánh thư ngập tràn nỗi nhớ thương. Yến lấy đó làm nguồn động lực để khích lệ bản thân mình tiếp tục chờ đợi. Ba năm sau đó, gia đình Thiên cũng chuyển vào Nam sinh sống.

Những lá thư của Thiên gửi về bỗng vơi dần rồi mất hút. Lo lắng, bồn chồn, nhớ thương người yêu đến quay quắt, Yến vẫn nhủ lòng đợi. Trên đê làng, những thảm cỏ may vẫn cứ neo giữ kỉ niệm và lời hứa tình yêu Thiên dành cho Yến để rồi cứ đúng vào mùa cỏ may thay áo, Yến lại ra bờ đê ngồi ngắm hoa, dặn lòng mình tiếp tục chờ đợi.

Mười năm nay, Trường vẫn âm thầm che chở, là nơi để Yến bộc bạch tâm sự mỗi khi nhớ Thiên. Trường chăm chỉ lại khéo tay. Việc gì cũng làm gọn ghẽ. Từ việc lợp lại mái nhà đến sửa sang điện, nước… mỗi lúc mẹ con Yến gặp khó khăn, Trường đều sang làm giúp. Mẹ Yến xem Trường như con cái trong nhà. Có lần bà Xuân nói với con gái:

- Mẹ không ghét bỏ hay muốn chia cắt chuyện tình cảm của con với thằng Thiên. Nhưng thằng Trường nó thật lòng với con bấy lâu nay. Nó thương con bằng tình yêu trong sáng, không một chút vụ lợi. Con nay đã gần 30 rồi. Cái tuổi nó đuổi xuân đi. Liệu mà tính, con ạ. Suốt đêm, Yến đã suy nghĩ rất kĩ cho hạnh phúc đời mình.

Buổi sáng, Yến đang ngồi may đồ thì Trường đem sang quả bưởi vừa hái trong vườn nhà. Bà Xuân bảo Trường vào nhà uống nước hẵng về. Trường định từ chối thì Yến bước ra sân mời với:

- Trường vào nhà đi. Trường gật đầu, gượng bước. Bà Xuân chỉ ngồi với con một lúc rồi viện cớ bận việc ngoài vườn nên đứng dậy đi, chỉ còn Yến và Trường ngồi đối diện nhau. Trong khi Trường ấp úng chưa biết nói gì thì Yến mạnh dạn:

- Mình làm đám cưới đi Trường! Trường ngỡ ngàng trước lời đề nghị của Yến nhưng trong lòng anh vui sướng ngập tràn.

- Yến… Yến nói thật lòng chứ? Trường nhận ra nụ cười hiếm hoi trên gương mặt Yến sau một thời gian dài buồn bã, ủ rũ.

Đám cưới của Trường và Yến được tổ chức sau đó ba tháng. Ngày cưới của Yến, có một người khách lạ đi chiếc xe ô tô con về làng nhưng chỉ đậu từ xa. Ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô dâu đi bên người bạn thân của mình, anh chỉ mỉm cười. Anh ghi vài dòng chữ, bỏ vào chiếc phong bì kèm theo chút tiền mừng cưới rồi nhờ một đứa trẻ gần đó đem bỏ vào chiếc hộp hình quả tim trên bàn cưới.

Đêm đến, khi Yến và Trường cùng ngồi bóc quà cưới thì bất ngờ đọc được mấy dòng chữ của Thiên: “Thiên xin lỗi vì đã không trở về bên Yến và để Yến phải chờ đợi quá lâu. Khi biết mình mang trọng bệnh, Thiên không muốn sẽ là gánh nặng cho người con gái mình yêu. Thiên tin Trường sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho Yến. Chúc hai bạn mãi hạnh phúc. Thiên”.n

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ