Chồng sắp cưới dửng dưng chuyện kết hôn

Chỉ còn hai tháng nữa là cưới, nhưng anh chỉ suốt ngày lo làm bài giúp bạn bè, tôi có hỏi thì anh bảo: "Còn lâu mà, lo gì".

Chồng sắp cưới dửng dưng chuyện kết hôn

Tôi và anh quen nhau và yêu được 5 năm. Năm nay anh 30 tuổi còn tôi 26 tuổi. 5 năm chưa phải là dài, nhưng cũng không phải là ngắn cho một tình yêu.

Trong thời gian yêu nhau anh cũng thường xuyên quan tâm tới tôi, cũng yêu thương chiều chuộng tôi. Tuy nhiên, anh lại không bao giờ hiểu được cảm giác hay suy nghĩ của tôi. 

Anh chỉ biết quan tâm đến tôi nhưng không biết quan tâm như thế nào cho đúng. Vì vậy nhiều lúc tôi rất buồn. Nhưng tôi lại là người dễ buồn, dễ giận nhưng cũng dễ tha thứ.

Điều làm tôi buồn nhất là gần đây chuyện chúng tôi sắp kết hôn. Yêu nhau 5 năm nhưng hình như anh cũng chẳng muốn đi đến hôn nhân. Nhiều lúc tôi có hỏi anh thì anh cứ bảo để năm sau rồi tính và thế là chẳng biết bao lần "năm sau" cả. Cho đến đầu năm nay, mẹ anh có ý muốn chúng tôi cưới nhau nhưng tôi cũng không thấy anh nói gì tôi cả.

Trong Tết, tôi thấy mẹ anh có gọi điện thoại thông báo là bác đã chọn được ngày cưới và hỏi ý tôi thế nào. Lúc đó, tôi cũng hơi bất ngờ nên lưỡng lự bảo chưa muốn cưới do còn đi học và tôi còn lo cho thằng em trai đang học đại học nữa. 

Vả lại, cả tôi và anh đều đang đi học thêm buổi tối về văn bằng hai nữa. Nhưng bác nói không sao, cưới thì vẫn đi học được nên tôi cũng yên tâm phần nào.

Đáng lẽ chuyện đám cưới là của cả hai và anh phải cùng tôi về thưa chuyện hỏi ý kiến và xin phép ba mẹ chứ đằng này lại để mẹ tự quyết định. 

Tôi gọi điện cho anh và nói chuyện này, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nói là ai hỏi cũng được mà. Tôi buồn và giận anh nhưng rồi tôi lại tha thứ. Sau đó, tôi cũng đồng ý nên chúng tôi đã bàn chuyện cho đám cưới qua điện thoại.

Nhà anh ở TPHCM, còn nhà tôi ở Nghệ An. Đi lại cũng là cả một vấn đề. Tôi thì muốn anh về quê tôi cưới trước, sau đó sẽ vào TPHCM cưới nhưng anh lại không chịu về. 

Anh nói đường xa đi lại xa xôi, bất tiện, tốn kém, anh còn nói: “Về rồi về chi lắm”. Chả là, trước đây anh cứ nằng nặc đòi về quê với nhà tôi, tôi có can ngăn và bảo khi nào sắp cưới thì về một thể, nhưng anh không nghe và nhất định về. 

Thế nên lần này anh mới lấy lý do đó để biện minh. Khi nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy buồn và thất vọng vô cùng, và chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều về chuyện đó. 

Nhưng ba mẹ tôi lại đồng ý, vì điều ba mẹ mong nhất chỉ là tôi hạnh phúc, còn lại thì cưới ở đâu cũng được. Tôi cũng được an ủi phần nào.

couple9-9941-1410767549.jpg

Ảnh minh họa: InImages.

Nhưng lại có thêm vấn đề khác phát sinh. Ngày cưới mẹ anh đã xem là vào tháng 6 nhưng anh lại nói không muốn cưới vào tháng này. Tháng đó anh sẽ mượn khách sạn cho tôi ở (do anh không chịu về nhà tôi) và rước tôi về nhà anh thôi chứ không đãi tiệc. 

Cuối năm mới mời khách ở nhà hàng. Chúng tôi lại cãi nhau. Tôi không chịu làm hai lần như vậy. Tôi nói một là cưới và đãi tiệc tháng 6, hai là làm cả hai vào cuối năm.

Nếu làm hai lần như vậy, tôi là con gái cũng bị mất mặt với mọi người, và ba mẹ tôi cũng phải đi lại tới hai lần trong khi ngay chính con rể tương lai lại không muốn về quê vợ chỉ một lần. 

Rồi chúng tôi đã không đi đến thống nhất được chuyện này. Tôi bắt đầu chán nản khi nghĩ đến chuyện cưới xin. Khi tôi vào lại Sài Gòn sau Tết thì anh lại nói: "Mẹ anh đi coi lại ngày và dời ngày cưới vào cuối tháng 11, gần cuối năm".

Lúc này chuyện ngày cưới đã ổn thỏa. Rồi tôi tin rằng mọi chuyện êm xuôi, cả hai sẽ có thời gian để chuẩn bị cho đám cưới, tôi còn nghĩ năm nay chắc sẽ bận rộn để lo đủ thứ cho việc trọng đại này. 

Nhưng rồi bao nhiêu kỳ vọng của tôi lại dẫn đến thất vọng bấy nhiêu. Từ đầu năm đến giờ anh không hề động đậy gì tới chuyện đám cưới. Suốt ngày anh chỉ có học và làm bài cho bạn bè. 

Tôi có nhắc tới thì anh chỉ nói là "còn lâu mà, lo gì". Gần đây, do tôi cũng sốt ruột và lo lắng, khi ngày cưới thì chỉ còn mấy tháng mà anh không hề bận tâm.

Trước đây, anh làm bài cho bạn bè thì tôi không nói gì, nhưng giờ sắp đám cưới rồi, anh không lo chút nào mà chỉ chăm chăm làm bài cho bạn bè nên tôi cũng rất bực mình và cảm thấy khó chịu. 

Thêm nữa tôi và anh có một số chuyên môn giống anh, tôi có nhờ anh chỉ bài giúp thì anh lại không muốn. Anh nói tự làm đi, không biết thì tự tìm hiểu trên mạng, anh cũng tự tìm trên mạng để mà biết mà hiểu thôi. Nhiều lần tôi đã rất buồn về thái độ của anh. 

Anh sẵn sàng làm bài tập cho bạn bè nhưng với tôi chỉ cần giúp chỉ bài thôi, anh cũng không muốn, có chăng khi tôi giận thì anh mới miễn cưỡng chỉ giúp.

Đã vậy, anh còn thường xuyên thức khuya làm bài tới 1-2 giờ sáng, thậm chí qua phòng tôi chơi, anh vẫn chăm chăm vào cái máy tính để làm bài, chẳng đoái hoài gì tới tôi. 

Nhóm bạn của anh lại toàn là nữ, trong đó có một chị anh xem như là thần tượng. Anh thường đem tôi ra so sánh với chị ấy. Quyết định cái gì anh cũng hỏi chị ấy rồi anh bảo tôi rằng phải: "làm như chị ấy", "nói như chị ấy", "Chị T nói vậy"... Nhiều lúc tôi bực mình không chịu nổi.

Tất cả bài tập của chị ấy, anh cũng đều làm hết trong khi chồng chị cũng học xây dựng tại sao chị không bảo chồng chị làm mà anh phải làm. Anh suốt ngày, suốt đêm vẫn vùi đầu vào làm bài tập thay cho bạn bè. 

Có những lúc anh lo làm bài tập cho bạn bè mà không kịp làm cho anh, đến gần ngày nộp bài rồi anh phải nghỉ làm để ở nhà làm bài của anh. Tôi cũng không hiểu nổi anh luôn. Anh ung dung tự tại chẳng hề lo lắng hay nhắc đến chuyện đám cưới.

Giờ chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới nhưng anh không hề chuẩn bị gì cả, anh xem như là không có cái đám cưới đó. Đối với các cặp khác thì chắc giờ mọi thứ cũng đã tương đối hoàn chỉnh rồi, còn đám cưới của chúng tôi thì chưa hề chuẩn bị một thứ gì cả. 

Tôi lo lắng và khuyên bảo anh, ai ngờ anh nói tôi là người ích kỷ, hẹp hòi, chỉ biết đến bản thân mình mà không nghĩ đến người khác. Anh còn nói: “Dành thời gian để làm bài tập cho bạn bè là phần chính, còn đám cưới chỉ là phần phụ”. 

Đám cưới là sự kiện quan trọng cả một đời người mà anh chỉ xem như là phần phụ không đáng để quan tâm. Không lẽ một tình yêu 5 năm trời cũng chỉ đến vậy thôi sao?

Giờ đây tôi rất buồn, tôi không biết phải làm gì cả. Nhiều lúc tôi muốn buông tay tất cả để không còn có đám cưới nào xảy ra nữa. Tôi muốn kết thúc một cuộc tình mà tôi đã rất trân trọng suốt thời gian qua. 

Mấy ngày nay, tôi không tài nào chợp mắt được, đêm đêm tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi. Bởi vì tôi yêu anh ấy rất nhiều, nên tôi không thể nào quyết định được. 

Chia tay, buông bỏ tất cả để không còn có đám cưới nào xảy ra nữa hay vẫn cứ tiếp tục để đám cưới diễn ra? Mọi người hãy cho tôi một lời khuyên, tôi nên làm gì bây giờ?

Theo ngoisao.net

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ