Các cụ có câu: "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" quả thực không sai. Về làm dâu nhà Khánh, Hoa cảm thấy mọi thứ đều viên mãn trừ cô em chồng thường xuyên tác quai tác quái.
Em gái của Khánh tên là Chi, năm nay vừa tròn 16 tuổi. Từ nhỏ đã được cả nhà chồng Hoa chiều chuộng, chẳng ai đánh ai mắng bao giờ nên sinh hư, luôn nghĩ mình là "ngôi sao" trong nhà.
Hơn một năm về đây ở, Hoa chưa thấy Chi phải đụng tay vào việc gì, từ những việc nhỏ nhặt nhất như rửa bát, quét nhà... Mỗi lần Hoa định sai Chi một việc gì đó, thì mẹ chồng đã vội vàng lên tiếng: "Thôi để đấy mẹ làm cho, chứ nó biết cái gì mà làm". Hoa bực lắm, cô đành cố làm cho xong chứ chẳng nhẽ lại sai mẹ chồng.
Hoa công nhận em chồng mình học giỏi. Nhưng chỉ giỏi không, không biết làm gì thì sau này ra xã hội tồn tại làm sao được. Mà Chi lúc nào cũng lấy lý do phải học để bắt mọi người phục vụ mình. Hoa cảm thấy "cạn lời" khi em chồng 16 tuổi rồi vẫn bắt mẹ đút cơm, mắt thì dán vào cái điện thoại xem phim, chẳng khác gì đứa bé 3 tuổi.
Nhà cửa không chịu dọn đã đành, quần áo của Chi còn vứt linh tinh trong nhà, mỗi nơi một vài chiếc, Hoa gom lại để đi giặt cũng cảm thấy mệt rồi. Nhà tắm cách máy giặt có 3 bước chân nhưng không bao giờ Chi cúi xuống cầm đống quần áo của mình bỏ vào. Cô cứ vứt xòe ra sàn nhà tắm, người dọn sau cùng vẫn là Hoa.
Mỗi lần Hoa nhắc nhở thì cô em lại giận dỗi, bỏ cơm. Mẹ chồng rồi cả chồng Hoa phải nịnh nọt mãi Chi mới chịu ăn. Hoa bực nhất là em chồng luôn nói kiểu móc mỉa: "Anh ơi! Chị ấy bảo em lấy gen của ai mà lười thế? Chị ấy bảo em xấu tính giống y đúc mẹ?...". Thế có bực không cơ chứ? Nhân lúc mọi người không chú ý thì Chi còn trao cho chị dâu một nụ cười đắc thắng.
Chi còn rất hay sai vặt Hoa. Dù đang ngồi thảnh thơi xem phim, Chi cũng nhờ chị dâu "lấy cho em cốc nước", "gọt cho em quả táo",... Hoa thái độ lại thì cô em lại chạy ra nhũng nhẽo mẹ chồng: "Chị Hoa mắng con mẹ ạ". Mẹ chồng lại ngọt ngạt: "Em nó đang bận thì con giúp em 1 tý cũng có làm sao hả Hoa".
Nhưng điều khiến Hoa bực nhất chính là thói quen thích "cầm nhầm" của cô em chồng này. Vợ chồng Hoa ở tầng 3, em chồng và bố mẹ chồng ở tầng 2. Vì thế, Hoa thường để luôn son và mỹ phẩm của mình ở nhà tắm. Nhưng cứ đôi ba ngày cô lại bị mất son, sữa rửa mặt và đồ chăm sóc da cũng "không cánh mà bay". Điều hay nhất là những món đồ đó lại ở trong phòng của em chồng. Thậm chí Chi còn sử dụng rất tự nhiên trước mặt Hoa.
Hoa hỏi Chi thì cô ta thường trả lời lấp lửng như "bạn em cho", "mẹ mua cho em", "em thấy ở phòng em",... Hoa cười mỉa, bởi chẳng có ai cho mà lại trùng hợp như thế. Mà mua hoặc cho thì phải là đồ mới chứ lại lấy đồ cũ đã dùng bao giờ?
Từ đó Hoa để gọn gàng đồ dùng cá nhân của mình vào trong phòng của 2 vợ chồng. Tuy nhiên cũng chỉ được mấy ngày, Hoa lại bị mất đồ như trước.
Đặc biệt tiền trong ví của vợ chồng Hoa thường xuyên "không cánh mà bay". Bữa 50.000 đồng, bận 100.000 đồng, có những hôm hẳn 500.000 đồng, Hoa cứ nghĩ chồng mình tiện lấy để tiêu xài. Nhưng rồi 1 hôm anh hỏi cô có cầm tiền trong ví mình không thì Hoa bắt đầu nghi ngờ.
Ngày nọ, Hoa đùng đùng nổi giận chạy xuống dưới nhà gọi tên Chi. Cơn bực của Hoa lên đến tận cổ, thấy em chồng, Hoa hỏi luôn: "Em có lấy 1 triệu trong ví của chị không?". Chi tỉnh bơ không thừa nhận: "Chị điên à, em lấy làm gì, tiền mẹ cho em còn tiêu không hết". Cả nhà chồng đều chú ý đến Hoa và Chi.
Hoa nói tiếp: "Vậy tại sao 1 triệu trong ví chị lại mất, anh Khánh thì không cầm. Mà đây không phải là lần 1 lần 2 chị mất tiền. Nhưng đây là tiền để chị đi mua bỉm cho cháu. Chị ra cửa hàng mua xong đồ đến lúc thanh toán mới vỡ lẽ tiền không cánh mà bay".
Chi gân cổ cãi: "Ơ chị hay nhỉ, ai lấy của chị. Có mà chị lấy của nhà này về cho nhà ngoại thì có. Hôm qua tôi chả thấy chị gửi 1 đống bánh về cho mẹ đẻ. Biết đâu chị gửi cả tiền mà không nhớ. Lại còn đổ oan cho tôi à?".
Nhà chồng bắt đầu bênh vực cho Chi, mẹ chồng thở dài: "Con tìm kĩ lại đi, chứ em nó lấy làm gì, nó có tiêu gì đến tiền đâu". Chi được thể vênh váo, trợn mắt với Hoa: "Chị thấy chưa, thấy chưa, không biết ở cái nhà này ai mới là người hay lấy đồ".
Quá nóng mặt, Hoa thẳng tay tát em chồng 1 cái khiến cả nhà chồng sửng sốt, Chi thì ôm mặt khóc nức nở ăn vạ.
Bấy giờ Hoa mới lôi điện thoại ra và mở phần kiểm tra camera lên xem. Trong đó quay lại rõ mồn một hành động của Chi. Không những lần này mà cả những lần trước cô em chồng tự tiện vào phòng anh chị dùng đồ của Hoa, nằm trên giường của Hoa, thậm chí là lấy váy vóc của Hoa để mặc thử,...
Thì ra nhiều lần mất đồ, Hoa biết là em chồng mình lấy nhưng không có bằng chứng để dậy cho em bài học, nên cô lén lắp camera trong phòng.
Mẹ chồng vừa xem thấy những đoạn đó thì sốc, ngồi thừ xuống ghế chẳng nói được lời nào. Chồng Hoa thấy vậy cũng nóng mắt không khác gì Hoa lúc nãy. Anh quát Chi: "Còn khóc à? Oan lắm mà khóc. Anh không ngờ cô lại hư như thế đấy. Nhà mình ai cũng chiều cô nhưng cô khiến anh thất vọng quá. Xin lỗi chị dâu ngay".
Chi không phục nhưng bị anh trai quát thêm 1 câu nữa. Cô bé sợ rúm rõ khóc lóc ỉ ôi xin lỗi Hoa. Thực ra Hoa cũng không muốn làm to chuyện. Hoa nói với Chi: "Thích cái gì thì bảo với chị, chứ lấy đồ linh tinh. Ở nhà thì mọi người còn châm trước chứ ra đường thì không chỉ 1 cái tát đâu. Em nên nhớ con người phải có đạo đức trước rồi mới tính đến tài năng".
Từ sau sự kiện ấy, em chồng chừa hẳn thói quen xấu, thi thoảng lại nịnh nọt xin chị dâu vài thứ. Hoa cũng chẳng tiếc gì cô em này. cô chỉ muốn cho em 1 bài học nghiêm khắc để Chi thay đổi.
Nhà chồng cũng không chiều Chi nữa, bắt đầu bắt cô bé làm việc nhà. Mẹ chồng gật gù: "Cái Hoa bảo đúng đấy, Chi học cách nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa đi cho quen, sau lấy chồng không biết làm gì họ trả về sớm".