Trong đám "thập thò đầu ngõ" ngày ấy, Vinh có vẻ là ứng viên sáng giá nhất. Cũng chỉ có anh mới được bố mẹ Loan cho phép bước chân vào nhà để thưa chuyện.
Vinh tự hào khoe rằng mình là con trai cả trong một gia đình không mấy khá giả, nhưng bản thân anh đang là một giảng viên, anh có thể chăm sóc Loan và gia đình nhỏ của mình sau này. Lời nói chắc như đinh đóng cột của Vinh đã thực sự chinh phục được bố mẹ Loan.
Vốn là cô con gái hiền lành, Loan cũng sẵn sàng để bố mẹ đặt đâu là cô ngồi vào đó.
Khi đã chính thức trở thành con rể, Vinh càng thích thể hiện khả năng của bản thân trước mặt họ hàng nhà vợ, đặc biệt là các đám giỗ được tổ chức tại nhà bác cả. Mặc vợ lu bù với con cái ở nhà, Vinh xuất hiện ở đám giỗ từ rất sớm trong bộ comple cùng cà vạt cực kỳ bảnh bao. Anh nhanh chóng hòa nhập với hội đàn ông trong nhà, thảnh thơi ngồi uống nước chè và... chém gió.
Công việc ở đám giỗ xong xuôi, về đến nhà, Loan thắc mắc: "Sáng em bận bao nhiêu việc với con, sao anh không đợi mẹ con em rồi cùng đến nhà bác cả? Anh cứ phải đi trước làm gì?". Vinh tỏ ra phiền phức: "Chờ mẹ con em thì đến bao giờ? Nhà có công có việc, anh phải đến sớm để bác cả đỡ trách".
Những đám giỗ sau, Vinh vẫn "giữ phong độ": Đến rất sớm và ăn vận rất bảnh bao. Loan đang rửa rau ngoài sân giếng thì nghe đám chị em thì thào: "Chú Vinh sĩ diện nhỉ, lên mà nghe chú ấy chém gió".
Chính Loan cũng rất tò mò về mức độ "chém gió" của chồng mình. Cô buông mớ rau, giả vờ lên tiếp nước cho đám đàn ông trên nhà để tranh thủ "hóng" chuyện của chồng. Có lẽ vì mải chém gió, Vinh không để ý sự xuất hiện của vợ: "Trường anh năm nay quá tải học viên, chán lắm!".
Một cậu em họ tỏ thái độ ngưỡng mộ: "Càng nhiều học viên càng tốt chứ anh". Vinh làm ra vẻ phiền phức: "Nhưng anh cứ phải dạy nhiều, mệt lắm, chưa kể sắp tới anh phải sang nước ngoài để học hỏi phương pháp giảng dạy bên đó". Nghe tin này, Loan suýt đánh rơi ấm trà vì... "sốc", bởi chính cô cũng chưa từng nghe điều này từ miệng chồng.
Có lần bác cả chạy sang nhà bố Loan, nói: "Cái Loan nhà chú quá sướng vì lấy được thằng Vinh, chả bù cái Nhài nhà tôi, tự nhiên vớ phải thằng Toàn nát rượu, chán chán là...".
Một lần khác, chú út cũng sang nhà bố Loan, gợi ý: "Anh này, nghe nói em trai thằng Vinh vừa tốt nghiệp đại học loại giỏi đấy, lại sắp được thằng Vinh tìm cho việc làm ưng ý, hay anh tìm cách giới thiệu em thằng Vinh cho cái Liễu nhà em đi".
Lần này bố Loan không "ậm ừ" cho xong chuyện mà tỏ thái độ khá thẳng thắn: "Ai nói với chú là em trai nó tốt nghiệp loại giỏi?". Chú út hồn nhiên trả lời: "Thằng Vinh nói chứ ai". Bố Loan lắc đầu: "Những gì thốt ra từ miệng nó thì cần phải xác nhận lại". Chú út hơi ngỡ ngàng: "Ơ sao anh lại nói thế? Nó là con rể anh đấy".
"Thì chính vì nó là con rể tôi nên tôi mới... chán chứ! Nói thật nhé, tôi cũng không rõ với trình độ thực sự của nó, nó giảng bài cho học viên kiểu gì, hôm nọ nó vác cuốn luận văn tốt nghiệp của nó ngày trước sang nhờ tôi sửa lỗi chính tả hộ rồi mới dám đưa cho thằng em nó tham khảo đấy. Ôi thôi, chán chả buồn nói, cái thằng chỉ giỏi... sĩ hão".