Lần đó, tôi chỉ dừng chân ở đèo Thung Khe, nhìn xuống bên dưới là thung lũng Mai Châu, lần đó tôi đi trong mùa hoa mận vừa tàn, những cây mận bắt đầu thay lá mới non tơ. Tôi nhủ phải một lần đi theo câu thơ ấy đến Mai Châu. Ở nhà đèo Thung Khe, nhìn xuống đã thấy một thung lũng với màu xanh làm nao lòng đến lạ. Cũng màu xanh của nương lúa, cây xanh và cả những ngọn khói uốn éo bay lên trời từ những mái nhà là cảm giác lạ, cảm giác đã nhìn thấy Mai Châu.
Rồi một cuộc hành trình khác dẫn dắt tôi đến Mai Châu, một mùa nắng thênh thang, lúa vừa gặt xong và những cánh đồng hoa tam giác mạch vừa được trồng lại, hoa đào chưa trụi lá và những cây mận cho hoa bung trắng vào mùa xuân cũng đang e ấp dưới những triền đồi.
Chúng tôi vừa dừng xe là gặp ngay những chiếc xe tuk tuk để chở khách. Đó chính là những người dân bản địa, họ bỏ tiền ra mua xe chạy phục vụ khách. Một vòng xe chạy hết bản khoảng 3 cây số, chở được 6 người, đó là giá không đắt đỏ. Anh chủ xe cho biết các anh không phải đóng một thứ tiền gì, và anh em nương nhau mà sống cho nên chẳng hề có xung đột. Còn những du khách nước ngoài lại thích đi bộ hoặc thuê một chiếc xe đạp, mặc sức mà lượn vòng Mai Châu.
Bản Lác là một làng quê của những homestay. Tìm tới đây chính là tìm tới một làng quê hoang sơ, những ngôi nhà sàn, những ruộng lúa xanh lá mạ hay vàng ươm mùa gặt. 700 năm trôi qua, với 5 dòng họ người dân tộc Thái sinh sống ở bản Lác là Hà, Lò, Vi, Mác, Lộc hồn nhiên chen sống cùng khách. Trên chiếc xe tuk tuk, chúng tôi thỏa thuê đôi mắt với vẻ đẹp của một buôn làng hài hòa với thiên nhiên.
Ở Bản Lác có cả một khu bán đặc sản. Những chiếc váy, mềm, khăn choàng, đồ trẻ em…hoặc các sản vật núi rừng. Khách có cảm giác khác khi nhận được nụ cười của ông hoặc bà chủ bán hàng. Đi theo một câu thơ, chúng tôi đã ngẩn ngơ trong buổi chiều khói mây la đà ở nơi này.