Đề bài:
Một nhóm người thám hiểm đi vào một hang động để tiến hành thám điểm, sau khi vào hang, họ thắp nến, phát hiện có một đàn bươm bướm, thấy vậy họ liền rút ra ngoài hang. Một lúc sau, họ lại tiến vào hang, phát hiện đàn bướm đã bay sâu vào trong động, cây nến nhỏ đã làm ảnh hưởng đến môi trường sống của đàn bươm bướm...
Yêu cầu: Đọc tài liệu cho sẵn, làm bài trên 800 chữ, tự chọn góc độ, ngoài thơ ca ra không giới hạn về thể loại.
Bài làm:
Tôi chỉ là một cây nến nhỏ
Trong rừng mưa nhiệt đới trên lưu vực sông Amazon, có một con bươm bướm, thỉnh thoảng nó vỗ vỗ đôi cánh mỏng, liền gây nên cơn gió lốc tại Bang Texas Mỹ. Đối với hiện tượng thần kỳ và khó hiểu của bươm bướm, tôi từng rất có cảm hứng, thậm chí là hết sức bái phục.
Trang Chu, tức nhà tư tưởng, nhà triết học và nhà văn Trang Tử (369- 286 trước công nguyên) lặng lẽ đến nơi, ông lim dim đôi mắt đang ngái ngủ, chắp tay quỳ xuống thưa với bươm bướm rằng: "Mi là bươm bướm trong giấc mơ của ta, hay ta chính là Trang Tử trong giấc mơ của mi?"
Bươm bướm không lên tiếng, cất cách bay chập chờn, rồi lặng lẽ bay mất hút chỉ để lại bóng hình mà thôi. Đối với sự lãng mạn và xinh đẹp của bươm bướm, tôi đã từng mê mẩn là vậy, thậm chí vô cùng thương cảm nữa.
Thế nhưng, hết thảy sự thần kỳ và khó có thể tưởng tượng, hết thảy lãng mạn và đẹp đẽ này, đã đều bị chính mi, cây nến làm cho không còn tồn tại nữa.
Bởi vì ánh sáng của mi, đã làm phương hại đến đàn bướm sắc màu rực rỡ, khiến đàn bướm buộc phải di rời, phải chịu đựng muôn vàn gian khổ, buộc đàn bướm phải di chuyển đến ở nơi càng xa xôi càng tăm tối.
"Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can"
Có nghĩa là:
"Tằm xuân đến chết tơ mới đứt,
Nến sáp thành tro lệ mới cạn"
Tôi thường đọc câu thơ này của nhà thơ nổi tiếng đời Đường Trung Quốc Lý Thương Ẩn. Ngọn nến như vậy mới cao cả biết nhường nào, sắt son, kiên trì, cháy cạn đến hết giọt cuối cùng, nến hiến dâng vô tư.
Cây nến ơi, mi sao thế nhỉ? Cớ đâu mà mi lại nhẫn tâm làm phương hại đến đàn bươm bướm non nớt yếu đuối nhỉ?
Cây nến liền trả lời rằng: Vừa đọc những dòng chữ trên đây của bạn, ban đầu tôi cảm thấy phẫn nộ, tiếp theo tôi cảm thấy khó chịu, tiếp nữa tôi cảm thấy khó hiểu và hoang mang.
Phẫn nộ là vì bạn không nên có sự nhìn nhận về tôi như vậy, càng không nên bôi nhọ tôi như vậy. Xưa nay, tôi luôn luôn kiên trì nguyên tắc làm người của tôi.
Đúng như bạn đã nói, tôi có tấm lòng sắt son và hiến dâng. Hôm nay, tôi chỉ soi sáng một khoảnh trống của đất trời bằng ánh sáng của tôi, vạch phương hướng tiến lên cho các nhà thám hiểm, tiếp thêm can đảm và lòng tin cho họ, để họ có thể đi càng xa trên con đường thám hiểm.
Khó chịu là vì bạn hầu như không hiểu biết gì về tôi và cũng không hiểu gì về các nhà thám hiểm đã thắp sáng tôi. Họ là những nhà thám hiểm, nhiệm vụ của họ là vào sâu trong hang động để thám hiểm, tìm tòi những điều bí ẩn của loài người.
Họ đã rất cẩn thận, rất thận trọng rồi, chỉ có điều là họ chưa hoàn toàn hiểu biết tập quán đặc thù của bươm bướm mà thôi. Là một cây nến, tôi chỉ có thể đóng góp hết sức mình, giúp đỡ họ hoàn thành sứ mệnh.
Khó hiểu hoang mang là vì tôi không biết nên xử sự ra sao, cũng không biết nên như thế nào mới có thể làm tốt bản thân mình. Tôi cảm thấy oan ức, tôi chỉ là một cây nến mà thôi, chỉ có tác dụng soi sáng; tôi cảm thấy day dứt, bởi vì tôi quả là đã trực tiếp gây nên hậu quả làm đàn bướm phải di rời; tôi còn cảm thấy may mắn, bởi vì tôi soi sáng cho các nhà thám hiểm, họ là những nhà thám hiểm có lương tri thực sự.
Loài người không ngừng lợi dụng thiên nhiên, cải tạo thiên nhiên, chinh phục thiên nhiên, để có thể thu được càng nhiều lợi ích và ưu đãi của thiên nhiên, để cuộc sống tương lai của loài người trở nên càng thêm tươi đẹp.
Thế nhưng, tham vọng chiếm đoạt của loài người đã làm họ bị mất đi phương hướng, họ tước đoạt vô cùng vô tận, họ phá hoại một cách tùy ý, làm không khí bị ô nhiễm, làm chất nước bị xấu đi, gây hiệu ứng nhà kính, đất đai bị sa mạc hóa, rừng rậm bị chặt đốn bừa bãi, chim muông đã biến mất, động vật bị tiệt chủng, tất cả và hết thảy đều vượt ra khỏi sự tưởng tượng của loài người.
Tôi đã chứng kiến như vậy, nhưng trong lòng lại không mong muốn như vậy, song tôi chỉ là một cây nến nho nhỏ mà thôi, chỉ có thể nghe theo lệnh của họ. Dưới hầm sâu không thấy đáy của mỏ than, trên các con đập ngăn sông, trên lục địa nam cực tuyết đang tan, đều có thể thấy mặt tôi và các bạn cùng loài của tôi ở đó, họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Các nhà thám hiểm thắp sáng cho tôi hôm nay, họ không có ý muốn phá hoại thiên nhiên, thế nhưng, có rất nhiều việc, nguyện vọng và kết quả rất có thể sẽ trái ngược nhau, cũng như mối quan hệ giữa loài người với thiên nhiên vậy.
Việc đàn bươm bướm di rời, không phải trách nhiệm ở tôi, mà là ở trái tim con người.
Lời bình:
Bài văn này trình bày khéo léo, mới mẻ, khiến người đọc phải tấm tắc. Cách thể hiện của bài văn đã đi ngược với tư duy bình thường, có chút mạo hiểm, khiến người đọc phải toát mồ hôi. Thế nhưng, đến đoạn then chốt, thí sinh liền nhắc đến bươm bướm, đã cứu gỡ tình thế, lấy bươm bướm làm đối tượng bị thương, nói lên điều đáng phải suy nghĩ một cách tàn khốc nhưng phải bình tĩnh. Thí sinh đã thể hiện bài văn bằng hình thức đối thoại, tuy mượn thể loại làm văn mới, nhưng lại hoạt bát và có sức mạnh.