Có một lần cậu bé náo nức chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn đội tuyển bóng đá giao lưu giữa trường của cậu bé và trường bạn.
Cậu bé chờ đợi được làm cầu thủ số 10 để có thể thực hiện những cú sút thật ấn tượng. Bóng đá vốn là môn thể thao cậu yêu thích nhất.
Nhưng tôi có phần lo lắng sợ rằng con trai mình không được chọn vào đội tuyển, vì tôi biết cậu bé chưa phải là cầu thủ cừ khôi trong số các bạn cùng trường.
Ngày tuyển chọn, tôi đi đón con trai vào giờ tan học và tự nhủ kết quả sẽ thể hiện trên mặt con trai và tôi sẽ không cần phải hỏi cậu bé kết quả ra sao. Nghĩ đến khả năng nhìn thấy khuôn mặt rầu rầu khi cậu con trai yêu quý bước ra từ lớp học, tôi không khỏi bồn chồn.
Nhưng rồi, khi chuông reo, cậu bé chạy ra từ lớp học, nhìn thấy mẹ, con trai chạy ào ào về phía tôi với chiếc cặp sách nặng trĩu trên lưng, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập vui sướng và hãnh diện: “Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem con được vào vị trí nào?”.
Ý nghĩ của tôi lướt qua trong đầu: Chẳng lẽ tiền đạo số 10 thật sao?
Cậu con trai hồn nhiên la toáng lên một câu khiến nó trở thành bài học mãi mãi về sau này cho tôi:
“Mẹ ơi, con đã được các cô lựa chọn vào đội vỗ tay và cổ vũ mẹ ạ!”
Tôi chợt nhớ đến một câu nói của Frederick Langbridge:
“Hai người cùng nhìn bầu trời buổi tối qua những chấn song: Một người chỉ thấy toàn màu đen, còn người kia thì thấy những vì sao lấp lánh”.