Tôi kết hôn khi vừa tốt nghiệp xong đại học, vợ là mối tình đầu của tôi. Tình yêu kéo dài hơn 2 năm là nền tảng vững vàng để hai đứa mơ về một tổ ấm hạnh phúc, ngọt ngào.
Vậy mà khi con đầu lòng tròn 2 tuổi, tôi phát hiện vợ ngoại tình . Đó là cú tát cực mạnh vào lòng tự tôn của một thằng đàn ông. Tôi vừa căm hận và đau đớn. Dù sau đó vợ tôi hối cải, cô ấy cầu xin tôi tha thứ, vì con tôi cũng nhắm mắt cho qua, nhưng sau đó tôi không tài nào quên đi được. Tôi trả thù vợ bằng cách chửi bới, hằn học với cô ấy, tôi mang việc cô ấy lầm lỡ ra để sỉ vả vợ không tiếc lời.
Cuối cùng, gần 1 năm sau, vì không chịu đựng nổi, vợ tôi đâm đơn ly dị. Chúng tôi chia tay nhanh chóng.
Con còn quá nhỏ nên tôi đồng ý cho theo vợ. Tôi vốn nghĩ cô ấy chắc sẽ đưa con về ngoại.
Ảnh minh họa |
Nhưng thật không ngờ, sau đó hơn 1 năm. Tôi được tin vợ tái hôn. Cô ấy và con theo chồng mới vào định cư trong Nam. Cũng từ đấy tôi bặt tin của vợ.
Từ dạo ấy, tôi bắt đầu vết trượt dài. Tôi không tin bất kỳ một người phụ nữ nào khác nữa. Tôi lao đầu vào công việc và những cuộc tình qua đường chóng vánh.
Hơn chục năm trôi qua, tôi leo lên đến chức trưởng phòng kinh doanh, tiền bạc vật chất tiêu không phải lo nghĩ gì thế nhưng tôi vẫn cô đơn một mình. Những cuộc tình thoáng qua chẳng bù đắp được cho tôi chút cảm xúc nào, ngược lại càng khiến tôi chai sạn và trống rỗng. Những người đó đến với tôi chỉ vì vật chất mà thôi.
Gần 40 tuổi đầu, nhiều khi tôi khao khát vô cùng một gia đình đúng nghĩa, có vợ có con. Để mỗi khi tan làm về, tôi có một tổ ấm để trở về, được quây quần bên mâm cơm nóng hổi, vợ chồng trò chuyện, san sẻ mọi buồn vui... Vậy nhưng những điều ấy với tôi bây giờ sao quá xa xôi...
Nhiều khi nghĩ thấy ân hận vô cùng, giá mà ngày ấy tôi rộng lượng hơn, tha thứ cho vợ, thì có lẽ bây giờ chúng tôi vẫn đang yên ấm. Giờ này, chẳng biết vợ con tôi đang nơi đâu.