Hôm đó, tôi và Nhã có hẹn đi ăn tối. Nhã là cô bạn tôi thân thiết từ hồi cấp 2. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Nhã vào Sài Gòn tìm kiếm chân trời mới. Còn tôi ở lại Hà Nội gần bố mẹ. Gặp lại, Nhã nói chán Sài Gòn rồi, về nhà thôi.
Tôi sắp kết hôn, quyết định nhờ Nhã làm phù dâu luôn. Nó đồng ý ngay lập tức. Nó muốn gặp chồng sắp cưới của tôi lắm, nhưng không may anh đang đi công tác.
Chúng tôi ăn gần xong bữa thì chồng sắp cưới bỗng gọi điện đến. Anh vừa xuống máy bay, muốn gặp tôi một lúc cho đỡ nhớ. Tôi cười tủm tỉm nói với anh nhà hàng tôi và Nhã đang ngồi, tiện thể cho anh với cô bạn thân của tôi gặp mặt nhau luôn.
Khoảng 30 phút sau anh có mặt. Anh nhìn thấy tôi từ xa, mỉm cười dịu dàng. Đợt này anh đi công tác gần cả tháng, vì muốn sau đám cưới có nhiều thời gian bên vợ hơn khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi nháy Nhã, nó quay người lại định chào hỏi anh. Khi bốn mắt họ nhìn nhau, cả hai đều như bị điện giật. Đông cứng, hoảng loạn. Tôi nhìn cảnh tượng đó, trong lòng dậy lên bất an.
Ánh mắt chồng sắp cưới của tôi không rời Nhã đến nửa giây đồng hồ. Anh cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm Nhã, cả người chết trân tại chỗ. Sau đó, anh đột ngột đưa tay ôm ngực, cả người khuỵu xuống.
Tôi và Nhã bấy giờ mới hoàn hồn, thực khách trong nhà hàng cũng sợ hãi, vội vàng giúp chúng tôi đưa anh đến viện cấp cứu. Nghe bác sĩ thông báo, tôi bàng hoàng. Không ngờ anh lại lên cơn đau tim, cũng may đã được cấp cứu kịp thời.
Tôi và Nhã sau đó có cuộc nói chuyện riêng với nhau. Nó kể cho tôi nghe rằng anh là người yêu cũ của nó. Họ yêu nhau khi cùng trong Sài Gòn làm việc. Anh với nó từng cuồng nhiệt, si mê nhau, tưởng như chết vì đối phương được.
Rồi nó phát hiện mang thai, anh hớn hở rủ nó về Hà Nội tổ chức đám cưới, sau đó ở gần nhà làm việc luôn. Suy cho cùng, Sài Gòn đối với anh và nó vẫn chỉ là nơi đất khách. Nhưng nó không chịu, nó chưa muốn kết hôn, sợ ràng buộc, sự nghiệp của nó đang trên đà thăng tiến. Nó cắn răng giấu anh đến bệnh viện phá thai.
Nhưng tôi có thể tin được ư, khi mà anh với Nhã từng yêu và hận đều sâu đậm như vậy? (Ảnh minh họa).
Anh như hóa điên, phải nhập viện điều trị bị bệnh tim một thời gian. Lúc này tôi mới biết anh có tiền sử bệnh tim nhẹ. Anh sắp thành chồng tôi tới nơi, vậy mà tôi giờ mới rõ bệnh tật của anh.
Sau chuyện ấy anh và Nhã chia tay, anh về nhà gặp rồi yêu tôi, Nhã vẫn trong Sài Gòn tới lúc này mới trở về. Chúng tôi ở cách quá xa nhau, cả năm chẳng gặp 1 lần, nên chuyện giữa anh với Nha, và chuyện giữa anh với tôi, cả tôi lẫn Nhã đều không hay biết gì.
Lần này bất ngờ gặp lại Nhã, bao khổ sở, đau đớn khi trước ùa về như thác lũ trong lòng anh, khiến cho bệnh tim của anh trở lại.
Anh nằm trên giường bệnh, nắm tay xin lỗi tôi, khẳng định với tôi đã quên hẳn Nhã, sẽ không bao giờ phụ lòng tôi. Nhưng tôi có thể tin được ư, khi mà anh với Nhã từng yêu và hận đều sâu đậm như vậy? Còn Nhã nữa, nhỡ đâu nó còn yêu anh thì chúng tôi phải đối mặt với nhau thế nào?