Vợ chồng tôi lấy nhau được hơn 1 năm nay và vẫn đang trong giai đoạn kế hoạch chứ chưa sinh con. Là vợ chồng trẻ nhưng nhìn chung cuộc sống của chúng tôi khá ổn. Tôi làm kỹ sư cho một công ty điện tử còn vợ là nhân viên văn phòng. Mức lương của cả hai vợ chồng dao động từ 30 - 35 triệu mỗi tháng.
Về đời sống tình cảm hay chuyện giường chiếu, tôi và vợ khá hòa hợp. Cô ấy là một người phụ nữ khéo léo, biết đối nội đối ngoại, cân bằng giữa gia đình và công việc. Vì vậy mà từ ngày cưới nhau, tôi chưa bao giờ phải nghe gia đình, họ hàng 2 bên phàn nàn gì về vợ mình. Điều này khiến tôi rất tự hào.
Thế nhưng, vợ tôi có một thói quen mà tôi vô cùng không đồng tình là "nghiện" mua hàng qua mạng. Tất nhiên tôi biết chị em nào mà chẳng thích mua sắm, đặc biệt là hội chị em văn phòng. Nhưng ham mê đến mức như vợ tôi thì chắc chắn là không được mấy người.
Cô ấy đặt mua tất cả mọi thứ qua mạng. Từ những mặt hàng có thể chấp nhận được như quần áo, váy vóc, giày dép đến những thứ khó mà tưởng tượng như thịt thà, rau củ. Chắc chắn sẽ có người bảo, thời đại 4.0 rồi, chuyện như thế là bình thường phải không? Không. Không bình thường một chút nào hết nếu được chứng kiến mọi chuyện giống như tôi.
(Ảnh minh họa).
Đầu tiên là chuyện mua một đằng nhận một nẻo. Tôi biết có nhiều người bán hàng "có tâm" nhưng cũng không ít kẻ lợi dụng hình thức mua hàng qua mạng để "treo đầu dê bán thịt chó".
Có lần vợ tôi mua chiếc váy thì nhận được cái quần, có lần thì nhận được đúng là váy nhưng nhìn thì chẳng khác gì chiếc giẻ lau. Hay một lần khác thì cô ấy đặt mua cá to lại nhận được cá nhỏ.
Dính bao nhiêu "thảm họa" mua hàng online mà vợ tôi vẫn không chừa. Những hôm như thế, tối về nhìn vợ mở hàng ra mà tôi vừa tức vừa buồn cười. Tuy nhiên dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến mình nên tôi động viên vợ vài câu rồi thôi.
Thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, tôi cảm thấy khó chịu khi cô ấy bắt đầu nhờ tôi nhận hàng hộ. Tôi không khó chịu vì phải trả tiền bởi không phải lúc nào cũng thế, hơn nữa tôi cũng không khắt khe gì việc chi tiêu.
Lý do nằm ở chỗ có ngày tôi phải đi lên đi xuống đến 5, 6 lần để nhận hàng hộ vợ. Và kết quả là tối về thì tay xách nách mang chẳng khác gì một shipper chính hiệu.
Thậm chí, có hôm tôi đang dở cuộc họp quan trọng thì lại thấy ship gọi điện giao hàng. Thế là đành trốn sếp chạy xuống rồi lại lẻn vào như một thằng ăn trộm. Ban đầu đồng nghiệp còn khen tôi chiều vợ nhưng dần dần cũng phát chán vì lần nào đi qua chỗ tôi cũng thấy ngập đồ đạc.
(Ảnh minh họa)
Đương nhiên là tôi đã không ít lần phàn nàn với vợ nhưng đâu vẫn hoàn đấy:
- Em xem lại đi. Mua sắm gì cũng có giới hạn thôi. Anh không nói chuyện tiền nong mà mua về nhưng không dùng nó phí ra. Bây giờ chưa con cái gì mà em còn thế này, sau này có con thì chắc em mua cả thế giới à?
- Ơ. Em thấy cần thì em mới mua chứ. Mà có ảnh hưởng gì đến anh đâu.
- Sao không ảnh hưởng? Ai là người nhận đồ cho em? Ai là người mang từ công ty về cho em? Mà sao em không ship thẳng về công ty em luôn đi còn qua anh làm gì?
- Công ty anh gần hơn nên thường được miễn phí ship hoặc mất ít phí hơn...
- Thật là... Lần sau em hạn chế gửi về công ty anh đi. Anh khổ sở vì chuyện nhận hàng cho em quá!
- Vâng. Nhưng mai anh nhận hộ em lọ sữa rửa mặt nhé! Em đặt rồi, mai người ta giao.
Quả thực nghe đến đây tôi như muốn phát điên lên được. Tôi cũng biết vâng dạ thế thôi chứ chắc chắn vợ tôi sẽ không từ bỏ được chuyện mua sắm này rồi. Tôi chỉ cần cô ấy giảm bớt chuyện này lại thôi nhưng nghe chừng khó khăn quá. Tôi phải làm sao đây? Mọi người cho tôi ý kiến với.