Tôi chẳng biết anh còn yêu mình không, vài bữa anh lại mặt nặng mày nhẹ hoặc lớn tiếng với tôi. Tôi tự nhìn lại mình, không nói nhiều, không cằn nhằn, cũng chẳng lăng nhăng, bản thân ngoan hiền, lễ phép và cố gắng cho tương lai. Có khi nào anh đặt mình vào hoàn cảnh của tôi để hiểu nỗi lòng tôi?
Tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, luôn muốn được yêu thương, chở che, chiều chuộng, nghĩ mình xứng đáng được như thế.
Tôi thấy anh thay đổi nhanh quá, nhớ ngày nào quen nhau, chúng tôi còn đi chung xe đạp dưới mưa, vợ chồng mới cưới còn phải ở khu trọ ngập nước nhưng yêu thương nhau, cả hai cùng phấn đấu, chưa bao giờ để đau lòng nhau, giờ chẳng hiểu sao anh lại khác xưa.
Ảnh minh họa.
Càng lúc khoảng cách giữa hai vợ chồng càng xa, có khi nào anh hiểu được lòng tôi, thấy được những giọt nước mắt của tôi lăn trên má mỗi đêm? Đi đâu, làm gì, tôi cũng mong một cuộc gọi từ chồng hỏi thăm nhưng chờ cho vui chứ chẳng bao giờ thấy.
Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa, đến một nơi không ai biết nhưng con còn nhỏ quá, với lại ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ tôi chưa trả xong. Tôi chẳng thể nghĩ có lúc cuộc sống của mình lại phải buồn đến mức nghĩ quẩn như thế này.
Muốn bên nhau trọn đời thì hãy nhìn nhau và cùng hướng về một phía; một người muốn tự do thì chỉ là một kẻ độc thân, không gia đình, không con cái; anh thay đổi nhiều lắm, hãy trở về là anh của ngày xưa, nghèo cũng được, miễn hai đứa thương yêu nhau và hạnh phúc.
Tôi mong ngày mai sẽ tốt lên, hy vọng anh mở rộng vòng tay, đừng nhỏ nhen hơn thua, nặng nhẹ với vợ nữa. Tôi muốn được chồng yêu thương. Mong các bạn chia sẻ cùng. Chân thành cảm ơn.