Tôi là con trai duy nhất của gia đình nên đến tuổi cập kê, mẹ lúc nào cũng hối thúc chuyện lấy vợ. Bản thân không có thời gian hẹn hò, tôi cũng đồng ý thuận theo ý bà đi xem mắt nhiều mối. Nhờ đó mà tôi gặp được em, cô gái hiền lành, rụt rè nhưng luôn chân thành và đáng mến.
Sau một thời gian ngắn tìm hiểu, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Phải nói em là một người vợ tuyệt vời, hoàn toàn có thể cân bằng được công việc bên ngoài và chuyện nội trợ.
Sáng nào em cũng đều đặn dậy sớm, nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Chiều tan ca đúng 6h30 là có mặt ở nhà để nấu bữa tối. Em chăm lo đến tận răng khiến tôi dù có muốn cũng không thể chê trách vào đâu được.
Chỉ có duy nhất một điểm, em quá ít nói, hiếm khi thể hiện tình cảm và không thích chưng diện. Chính bởi vì vậy nên vợ chồng tôi rất hiếm khi ra ngoài hẹn hò, những lúc như vậy tôi không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ với người phụ nữ bên cạnh mình.
Lần đó, công ty em xảy ra biến cố, cấp trên bị đuổi việc vì biển thủ công quỹ khiến em bị vạ lây. Dù công ty không có bằng chứng cho thấy em liên quan đến vụ việc nhưng họ vẫn giữ nguyên quyết định sa thải.
Với những gì tôi biết thì em không phải là người tham lam, tôi vẫn chọn tin tưởng vợ mình. Thế nhưng, việc em bị đuổi việc lại khiến mẹ tôi vô cùng phật ý, khiến bả bị bẽ mặt với mọi người xung quanh. Lần đó, mẹ giận đến nỗi yêu cầu tôi ly hôn.
Mọi việc dần dịu xuống khi em mang thai con đầu lòng của chúng tôi. Từ trước đến nay, mẹ tôi vẫn giữ tư tưởng của thế hệ trước, bà muốn có cháu trai để nối dõi tông đường. Vậy nên khi ẵm trên tay đứa cháu gái vừa mới chào đời, gương mặt bà tối sầm lại.
Về phía tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì nhưng ngày nào mẹ cũng sang nhà bắt lỗi vợ, rỉ vào tai tôi những khuyết điểm của em khiến tinh thần tôi thật sự bị lung lay.
Dưới áp lực của mẹ chồng, vợ tôi dần dần không thể chịu đựng thêm nữa. Ngày em đề nghị chia tay, tôi cũng rất ngỡ ngàng nhưng vẫn chấp nhận ký vào tờ đơn ly hôn. Thật sự thì thời gian qua, tình cảm của tôi dành cho em cũng không mấy nồng nhiệt, tôi chỉ là miễn cưỡng chấp nhận cuộc sống gia đình nhàm chán mà thôi. Trong câu chuyện này, mẹ tôi chắc hẳn là người vui nhất.
Sau khi ly hôn không lâu, tôi yêu một cô gái khác làm cùng công ty, không chỉ trẻ đẹp mà còn biết lấy lòng người lớn. Mỗi khi tới nhà thăm mẹ tôi, em đều mua đến không ít món quà biếu, về điểm này thì "ăn đứt" vợ cũ của tôi.
Yêu nhau được nửa năm thì chúng tôi kết hôn. Từ tình yêu màu hồng chuyển sang cuộc sống hôn nhân khiến tôi thật sự bị sốc.
Sau khi kết hôn, em lập tức nộp đơn xin nghỉ, đặt mọi trách nhiệm tài chính lên vai tôi. Việc này tôi cũng có thể chấp nhận nhưng sau khi rảnh rỗi ở nhà, em chỉ biết chưng diện, đi chơi và mua sắm, nhà cửa thì giao hết cho người giúp việc.
Mẹ tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi 180 độ của nàng dâu mới. Mỗi khi bà đến chơi, em không còn nhiệt thành như trước đây mà tỏ rõ thái độ thờ ơ, không ít lần còn nói chuyện trống không.
Biết là em xuất thân từ gia đình khá giả nhưng không ngờ em càng ngày càng quá đáng. Đến đây, tôi mới biết mình đã đánh mất người vợ tuyệt vời, chăm chút cho tôi và tổ ấm từng chút một.
Không thể trách ai, tôi chỉ có thể trách bản thân ngày trước sướng mà không biết hưởng giờ nhận về hậu quả ê chề, có hối hận cũng đã quá muộn màng.