Nhiều người sẽ không tin những gì tôi nói. Bởi không một người mẹ nào muốn con gái mình phải chịu khổ. Vậy mà mẹ tôi lại khác. So với mẹ chồng, bà thậm chí còn không đối tốt với tôi bằng một nửa.
Tôi sinh ra mà không biết mặt cha mình. Bởi khi biết mẹ mang thai, bố tôi đã nhẫn tâm rũ bỏ. Mẹ tôi khi ấy đang là một cô gái có tương lai sáng lạn. Vì có thai và không chịu nổi sự gièm pha của mọi người, bà bỏ học rồi rời xa quê hương để đến một nơi khác sinh sống.
Dù đã cố gắng giữ lại con nhưng mẹ vẫn xem tôi như "sao chổi". Ngày còn bé, bà dạy tôi bằng đòn roi và những câu nói như xát muối vào tim. Mẹ chưa bao giờ nhẹ nhàng với tôi, mặc dù tôi là đứa con gái duy nhất của bà.
Suốt những năm tháng sống cùng mẹ, tôi chưa bao giờ biết tình cảm mẹ con. Cho đến khi về nhà chồng, tôi mới thấy mình được đối xử tốt.
Mẹ chồng tôi rất hiền lành, bà không có điều kiện kinh tế nhưng lại hết lòng với các con.
Khi tôi về làm dâu, mẹ chồng đã cầm tay chỉ việc, không bao giờ bà quát tháo hay thái độ. Biết quá khứ mà tôi đã từng trải qua, bà còn thông cảm và nói sẽ cố gắng để là một người mẹ tốt trong mắt tôi.
Đáng lẽ ra sinh con xong, tôi vẫn ở nhà chồng để dưỡng sức. Nhưng đợt này nhà tôi sửa nhà, thợ ra vào rất ồn ào. Vì thế mẹ con tôi đành phải về nhà ngoại tá túc một thời gian.
Trước mặt thông gia, mẹ tôi niềm nở đón con gái và cháu ngoại về. Vậy mà sau lưng, bà tính toán chi li từng chút một. Mua cho cháu hộp sữa bột, mẹ tôi cũng ghi vào, khi nào tôi có tiền thì trả.
Vậy đấy, những người khác họ thường chăm sóc con gái rất chu đáo. Còn mẹ tôi, con đẻ được 10 ngày đã phải dậy làm việc nhà.
Đợt này trời bắt đầu nóng, tôi muốn lắp điều hòa nhưng bà tiếc tiền điện nên nhất quyết không chịu. Cháu đẻ chưa được một tháng, vậy mà suốt ngày bà bế ra ngoài vỉa hè hóng mát. Hôm vừa rồi mẹ chồng tôi sang chơi, thấy thông gia bế cháu ngoài sân, bà hốt hoảng vào hỏi tôi có chuyện gì.
Khi đã hiểu ra vấn đề, mẹ chồng rớt nước mắt nói: "Con về ở với mẹ đi. Khó khăn gì cũng vượt qua được".
Sau khi nghĩ kỹ, tôi đã nói chuyện với mẹ đẻ để về sống cùng mẹ chồng. Mẹ tôi không đồng ý, còn thẳng thừng nói lý do. Bà sợ hàng xóm dị nghị con gái về ở cữ vài hôm đã đi, sợ mang tiếng nên nhất quyết không cho tôi về nhà chồng.
Tôi không muốn bỏ đi để rồi tình cảm mẹ con rạn nứt. Có điều cứ thế này, tôi sợ mình sẽ bị trầm cảm mất. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên được không, phải nói như thế nào để mẹ tôi chịu thông cảm và vui vẻ để con gái đi đây?