Mẹ chồng mang tiếng lên chăm cháu nhưng bà chẳng giúp được gì tôi nhiều. Ban ngày cứ rảnh lúc nào là bà lại chạy sang nhà hàng xóm buôn chuyện, chỉ đến khi nào tôi gọi về trông cháu mẹ chồng mới chịu tạm biệt bạn về.
Ngoài trông cháu ra bà không biết làm gì hết, cho cháu ăn thì bảo nó có ăn đâu mà đút, cứ đói rã họng thì khắc tự ăn. Bà nấu ăn thì dở không còn từ nào để nói, cơm thì khô, canh thì nhạt nhẽo nhưng món kho thì mặn khỏi phải nói luôn.
Biết mẹ không khéo làm nên tôi cũng không chê bai mẹ trước mặt, mà chỉ im lặng giành lấy làm hết. Chỉ mong bà trông cháu cho tốt là đủ rồi.
Một ngày đi làm về thấy mẹ chồng đang xem phim truyền hình, khóc sụt sịt, tôi hỏi bà cháu nhỏ đâu. Bà vừa lau nước mắt vừa nói, cháu vừa ở đây mà không biết chạy đâu rồi. Lúc ấy mẹ chồng và tôi hốt hoảng chạy đi tìm, con trai tôi mới một tuổi đang tập đi thì chạy đâu được.
Tìm khắp các phòng không thấy, chợt nghe tiếng động ngoài ban công thì tôi chạy ra. Tôi hoảng sợ lao vào ôm con, bởi con đang tư thế leo lên lan can. Thì ra bà phơi quần áo đã quên khóa cửa ban công, nên con nhỏ tò mò và bò ra đó. Nếu tôi về muộn vài phút nữa, không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra trong nhà này đây nữa.
Đang nóng giận muốn mắng mẹ chồng lắm, nhưng bà tính tự ái rất cao, tôi mà nói một câu nặng lời thôi là bà sẵn sàng ra về ngay.
Buổi tối lúc chỉ có hai vợ chồng, tôi đã nói cho anh ấy nghe về sự việc buổi chiều. Chồng nghe xong bảo mai sẽ cho thợ hàn lại ban công và bảo tôi phải đối xử nhẹ nhàng với mẹ đừng để bà giận mà bỏ về không hay ho gì.
Dù rất khó chịu về mẹ chồng nhưng tôi vẫn phải cố kìm nén lại, để gia đình được yên ổn. Nhiều lúc cũng muốn tìm giúp việc nhưng vì gia đình chưa đủ điều kiện nên đành phải nhờ bà nội.
Buổi đêm cả nhà đang ngủ ngon lành thì tiếng động phát ra từ phía máy giặt khiến mọi người sợ hãi. Tất cả cùng lao ra khỏi phòng ngủ và chạy về phía chiếc máy giặt. Chồng tôi rút điện rồi bước lại mở máy ra rồi lấy một chiếc váy của tôi đưa lên. Chiếc váy trắng mà tôi yêu thích nhất thành màu socola. Cầm lên ngửi toàn mùi sữa, nhìn vào trong thì đầy vỏ hộp sữa.
Không còn kìm nén được tức giận nữa, tôi to tiếng: "Hỏi bà sữa để đâu thì bà nói là chị có đưa cho tôi đâu, vậy bây giờ cả lốc sữa ở trong máy giặt là sao vậy mẹ?".
Bà bảo mắc bệnh đãng trí, mang sữa cho vào trong tủ lại cho vào máy giặt. Bà còn cười: "Không biết ngày hôm nay là ngày gì mà toàn xảy ra những chuyện đáng sợ đến thế, thêm lần nữa tôi mắc bệnh tim mất thôi".
Sau hai vụ việc đáng sợ này tôi bảo với chồng là đưa bà về quê và gửi con cho nhà trẻ. Thế nhưng chồng lại bảo là lần này đưa mẹ ra thành phố để phụng dưỡng bà đến hết đời. Ở quê mẹ chồng đã bán hết đất đai để trả nợ, bây giờ con không nuôi dưỡng mẹ thì ai là người nuôi đây?
Vậy thì ra mời bà lên chăm cháu chỉ là cái cớ mà mục đích chính mà chồng đón mẹ đến để phụng dưỡng đến già. Nhưng tính mẹ như thế, tôi xác định còn đau đầu dài dài.