Niềm vui giản dị của cô giáo dạy trẻ khuyết tật

GD&TĐ - Đã rất nhiều năm, cô Đỗ Thị Hà - giáo viên Trường nuôi dưỡng và giáo dục trẻ em tàn tật huyện Sóc Sơn (Hà Nội) - vẫn xúc động khi nhớ tới món quà do một học sinh khuyết tật tặng nhân ngày 20/11, đó là con búp bê đã cũ.

Cô Đỗ Thị Hà - Giáo viên Trường nuôi dưỡng và giáo dục trẻ em tàn tật huyện Sóc Sơn (Hà Nội)
Cô Đỗ Thị Hà - Giáo viên Trường nuôi dưỡng và giáo dục trẻ em tàn tật huyện Sóc Sơn (Hà Nội)

Hạnh phúc giản dị

Niềm vui của những người làm công tác giáo dục trẻ khuyết tật nhiều khi vô cùng đơn giản, đó là học sinh của họ có thể viết được tròn con chữ, đủ kĩ năng tự phục vụ bản thân, chịu ngồi yên lắng nghe cô và hiểu đôi lời cô nói… Hạnh phúc trong ngày đặc biệt của người làm nghề dạy học cũng vì vậy mà rất giản dị.

Có thể cảm nhận ngay điều này khi được nghe câu chuyện xúc động của cô Đỗ Thị Hà - một trong những giáo viên của Hà Nội được vinh danh vì có đóng góp cho công tác chăm sóc, giáo dục trẻ khuyết tật của Hà Nội – mới đây.

Cô chia sẻ: Ngày 20/11 nhiều khi cũng có đôi chút nghĩ ngợi, nhưng biết sao vì học sinh của mình khi sinh ra đã chịu đủ thiệt thòi, nhiều khi giáo viên giải thích mãi ý nghĩa về ngày nhà giáo Việt Nam các em mới hiểu. Không cần các em phải nhớ đến, chỉ cần đến ngày đó, giải thích mà các em hiểu có khi đã thấy vui rồi.

Ấy vậy mà, trong 16 năm làm nghề, cô Hà cũng một lần được nhận món quà bất ngờ từ học sinh trong ngày 20/11. Cô nhớ như in đó là Nguyễn Thị Trang – học sinh cô đã dạy 3 – 4 năm. Món quà là một con búp bê cũ. Cho đến giờ, cô Hà còn nhớ như in hạnh phúc ngày hôm đó. Cô cho biết, với một giáo viên dạy trẻ khuyết tật, chỉ cần học sinh nhớ đến cô, thế là đủ.

Khó khăn mấy vẫn yêu nghề

Nhiều năm dạy trẻ khuyết tật, có không ít học sinh cô rơi nước mắt khi nghĩ đến, vì thương và cả vì tự hào. Nhớ năm đầu tiên được phân công dạy lớp thiểu năng, cô Hà kể cả lớp chỉ có 7 học sinh với nhiều lứa tuổi, nhỏ thì lên 8, lớn thì 15.

Trong số những học sinh này cô thương nhất là Ngọc Bích – một học sinh bị hội chứng down. Dù đã 13 tuổi nhưng ngay cả việc vệ sinh cá nhân Bích cũng không làm được; cứ đến giờ học lại chui xuống gầm bàn; cô giáo phải tìm đủ mọi cách dỗ dành, ngồi cạnh rất lâu mới có thể nhận được mặt chữ O, vài tháng kiên trì cô mới giúp Bích nhận biết được các chữ cái…

Khi vào trường được 3 năm, lớp cô Hà phụ trách có một học sinh nam đã 16 tuổi. Đang trong giờ học, học sinh này trốn cô chạy ra đường quốc lộ. Không đuổi kịp, cô đành nhờ một thanh niên đi xe máy đuổi theo nhưng cũng không đưa được cậu học sinh về. Thế là cô trò như chơi đuổi bắt, đến khi học sinh mệt, ngồi xuống lòng đường, cô mới mới tìm cách dỗ dành về lớp.

Công việc vất vả, cô Hà cho biết thời gian đầu không phải không có lúc thấy nản, nhưng sau càng ngày càng gắn bó vì thương học sinh, nhất là khi chuyển sang dạy học sinh khiếm thính.

“Tôi phải tự học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp được với học sinh của mình, một thời gian dài, ngày lên lớp, tối tranh thủ về nhà tự học. Dạy đối tượng học sinh mới, khó khăn không ít, nhưng được an ủi là nhiều học sinh khiếm thính tiếp thu bài nhanh, chữ viết đẹp, nhiều em rất khéo tay.

Học sinh xuất sắc nhất của tôi là Nguyễn Huy Tân. Em sinh năm 1983, hiện đã vợ và 2 con. Tân có biệt tài viết chữ đẹp, sửa điện, giỏi thao tác máy tính, rất có trách nhiệm với các bạn trong lớp. Em luôn giúp tôi lắp máy và đôi khi là trợ giảng cho cô nữa” – cô Hà kể lại.

Có lẽ bởi vậy mà mặc dù đời sống khó khăn - hiện cô Hà vừa đi dạy, vừa trồng rau tăng gia thêm thu nhập nuôi con học đại học - nhưng bao năm nay cô vẫn gắn bó với nghề. “Để theo được nghề đến cùng, người giáo viên dạy trẻ khuyết tật không thể thiếu tâm huyết và tình yêu thương với trẻ” – cô Hà tâm sự.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ