Cưới vợ 3 năm nay, niềm mong mỏi lớn nhất của tôi là có một đứa con của riêng mình. Mỗi khi thấy bạn bè bồng bế, chăm sóc con, tôi lại ghen tị, thèm thuồng. Không phải tôi vô sinh, vợ tôi cũng khỏe mạnh. Nhưng cô ấy không muốn có con mà muốn phấn đấu cho sự nghiệp nên chuyện con cái mới tạm gác lại.
Công nhận vợ tôi cũng giỏi thật. Cô ấy leo lên vị trí thư kí giám đốc, lương cao, có tiếng nói trong công ty khi chỉ mới 30 tuổi. Nhưng cũng vì thế, cô ấy thường xuyên đi công tác. Có những khi, vợ tôi đi nước ngoài cả tuần mới về. Lần nào về cũng quà cáp đầy đủ từng người một.
Được cái tính vợ tôi cũng thoáng lắm. Tiền bạc dư dả, cô ấy sẵn sàng giúp đỡ nhà chồng. Bố mẹ tôi cũng nhờ cô ấy mà có cuộc sống thoải mái hơn, đầy đủ hơn.
Cách đây 1 năm, tôi đề nghị sinh con. Vợ tôi chỉ cần sinh thôi, tôi và bố mẹ tôi sẽ nuôi dưỡng đứa bé. Cô ấy vẫn có thể tiếp tục đi làm, phấn đấu ngoài xã hội. Nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy nói sinh con rồi sẽ rất khó bay nhảy, công việc cô ấy đang lên như diều gặp gió, cô ấy không muốn ngừng lại.
Nhiều khi đi làm về, trong nhà vắng tanh, tôi chỉ muốn có một đứa trẻ bi bô gọi bố, chạy nhảy la hét cho vui cũng không được. Vì chuyện sinh con, tôi và vợ nhiều lần tranh cãi nhau. Lần nào cô ấy cũng mắng tôi ích kỉ, hẹp hòi.
Cô ấy còn tuyên bố nếu tôi cứ đòi có con trong thời điểm chưa thích hợp, cô ấy sẵn sàng cho tôi ra ngoài kiếm con riêng. Tôi giận lắm nhưng không thể ly hôn được vì vẫn còn yêu vợ nhiều.
Đến tối nay thì tôi không chịu đựng được nữa. Vợ tôi là một người phụ nữ xấu xa nhất mà tôi đã từng gặp.
Sáng nay, tôi đi làm nhưng để quên điện thoại ở nhà. Tôi quay về lấy. Trước giờ điện thoại tôi thường vứt lung tung nên phải tìm khắp nhà mới thấy. Trong khi tìm, tôi thấy một cái que nho nhỏ nằm trong ngăn kéo tủ trang điểm của vợ. Cầm lên xem, tôi thấy đó là que thử thai với hai vạch, một đậm một mờ. Lên mạng tra cứu, tôi cười như điên khi biết đó là que đã đậu thai. Vậy là tôi đã được lên chức bố rồi.
Nguyên ngày hôm nay, tôi như đi trên mây vì hạnh phúc. Cứ nghĩ đến cảnh được ôm hôn con, bế con, tôi lại cười. Chiều, tôi còn mua cả đồ ăn ngon về định ăn mừng. Nhưng mở cửa đã thấy vợ ở nhà. Cô ấy mặc đồ ngủ, vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi nhào lại ôm cô ấy, đưa tay xuống bụng rồi thì thầm nói: "Mai anh đưa em đi siêu âm nhé". Cô ấy ngạc nhiên đẩy tôi ra, hỏi siêu âm gì? Tôi lấy cái que đã cất kĩ trong ví ra. "Đây này, em có thai rồi mà sao giấu anh?".
Vợ tôi tái mặt đi. Cô ấy nói đã đến bệnh viện "xử lý" cái thai rồi. Cô ấy còn một hợp đồng nước ngoài dang dở nên không thể có thai trong lúc này được.
Tôi nghe như sét đánh bên tai. Quá tức giận, tôi đã bóp lấy tay vợ rồi hất cô ấy xuống nhà. Ngay sau đó, tôi dọn đồ của vợ rồi vứt ra sân.
Vợ tôi khóc lóc xin lỗi, hứa sau khi kí xong hợp đồng này sẽ có con nhưng tôi không chấp nhận nữa. Tôi cũng gọi điện cho bố mẹ cô ấy, báo tin rồi nói họ đến đón con gái về. Giờ thì họ đi hết rồi. Tôi nằm vật trên giường, cay đắng, nước mắt cứ nóng hổi.
Tôi thương con tôi quá. Càng thương, tôi càng hận người đàn bà ác độc này. Ly hôn thì đơn giản cho cô ta quá. Tôi có nên đón cô ta về, hành hạ cô ta cho cô ta thấu được nỗi đau mà tôi đang gánh chịu không?