Mỗi phòng chấm có những hai cái điều hòa thành thử có khi có cảm giác lành lạnh… Công tác phòng dịch được chuẩn bị chu đáo, từ khẩu trang đến nước sát khuẩn được trường sở tại chuẩn bị đầy đủ. Bước vào phòng chấm mỗi mình gã là con trai, chờ mãi… may mắn có thêm thầy nữa.
Ngẫm nghĩ, chắc gã về hưu thì thầy giáo văn cũng …vào sách đỏ. Tự nhiên, gã nhớ đến lời của mấy cô cậu học trò đầu lớp 10, từ khi chúng em đi học tới giờ mới thấy một thầy giáo dạy văn.
Buổi đầu tiên, tự nhiên bị đau bụng, đau đến phát nóng phát sốt. Chịu đựng đến trưa, gã gọi điện cho bác sĩ – người từng thăm khám cho gã nhiều lần trước đó, bác sỹ rất nhiệt tình, hỏi han, chỉ bày chi tiết từng chút một và biết ngay là cơn đau quặn thận.
Sau đó, lại được ba thầy cô ở Trường Nam Đàn và trường mình đi ăn cơm cùng chở đến tận khoa cấp cứu của bệnh viện. Chờ đợi cả trưa để cho gã thăm khám…Thế là buổi trưa hôm nay cả ba cô thầy đều không được ngủ nghỉ. Đến chiều, hết đau và tiếp tục công việc đúng giờ…
Chiều muộn ngày thứ ba, cơn đau trở lại, không dữ dội nhưng râm ran khó chịu, gặp ai chào cũng cười như mếu. Xuống phòng y tế, gặp cô y tá ở trường – cô Hảo, cô bảo có một loại lá cây vắt nước uống không những giảm đau mà có thể tiễn anh trương sỏi lên đường.
Cây này cô không biết tên, chỉ biết rằng ông cụ hàng xóm trong một lần đi núi nghe người dân tộc bảo là cây thuốc quý nên cụ đã đào về trồng ở vườn. Nhiều người trước đó uống đã khỏi. Vậy là những ngày chấm sau, đều đặn, ngày hai buổi cô ấy chuẩn bị cho một chai nước đã vắt nước sạch sẽ để trên bàn kèm dòng chữ “Thầy uống hết chai nước này nhé! Sẽ giảm đau…”. Cứ như thế, gã uống và thấy ổn…
Ngày cuối, gặp lại anh. Là gặp lại, chứ thực ra gã cũng chỉ mới gặp anh một lần thoáng qua trong đợt chấm thi năm ngoái. Cảm mến với vẻ bề ngoài điềm tĩnh, ít nói và hình như cũng thi thoảng thích ngồi một mình như gã…
Chuyện trò với anh, hiểu hơn một người anh, người đồng nghiệp vừa tài hoa vừa nghĩa hiệp. Ngoài là một GV văn, anh cũng là một thầy giáo dạy võ rất xuất sắc. Thật xúc động trong câu chuyện về tình phụ tử anh kể. Hành trình 9 năm từ Tân Kỳ đưa con xuống Vinh điều trị.
Mỗi tuần hai ngày đều đặn bất kể nắng mưa, người bố ấy đã song hành cùng cậu con trai xuống Vinh rồi lại về lại Tân Kỳ. Anh tâm sự, để con khỏi bệnh anh sẵn sàng làm thêm bất cứ nghề gì. Vì đồng lương GV eo hẹp nên anh còn làm nghề MC đám cưới, chăn nuôi gia súc…
Cũng xuất phát từ hoàn cảnh của bản thân như thế nên cứ gặp cảnh đời bất hạnh anh lại đứng ra kêu gọi quyên góp làm từ thiện. Lúc chia tay, anh đưa cho xem một đoạn video về cậu bé và cười “nó tiến bộ rất nhanh em ạ!”. Nhìn nụ cười ấm áp của anh dành cho con mà thấy ấm lòng, thấy quên đi cơn đau dai dẳng trong mình. Cầu mong bố con anh gặp thật nhiều may mắn!