Ảnh minh họa: Internet
Trong một chuyến du lịch cùng công ty, chúng tôi từ hai người chỉ quen biết nhau đã trở nên thân thiết hơn. Và một buổi tối với vài lời đưa đẩy, chúng tôi đã lao vào nhau như những người mới được yêu lần đầu. Sự mãn nguyện về thể xác đã khiến hai chúng tôi không dứt được nhau kể từ lần đó.
Những lần vụng trộm sau đó thật ngọt ngào, đúng như người ta vẫn nói “ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn”. Mỗi lần như thế, trong lòng tôi đều dấy lên những tội lỗi, mặc cảm nhưng khi gặp cậu ta tôi lại quên hết và chúng tôi vẫn lao vào cuộc tình bất chính.
Cứ nghĩ chỉ chấm dứt ở công ty, nhưng thật không ngờ khi về đến nhà với suy nghĩ sẽ làm lại từ đầu, xin việc ở chỗ khác và sẽ toàn tâm toàn ý cho gia đình, sẽ sống trong sự hối lỗi và sẽ chuộc lỗi âm thầm với chồng con. Nhưng khi vừa bước chân tới cửa nhà, tôi đã bị cả gia đình chồng ném cho cái nhìn khinh bỉ, ngay sau đó là cô vợ cậu ta bước ra và dõng dạc nói: “Mong 2 bác và anh dạy dỗ lại con dâu và vợ mình chứ ai lại để dan díu ngay tại nơi làm việc, gia đình cháu cũng sẽ dậy dỗ lại chồng cháu”.
Chắc hẳn không cần phải kể các bạn cũng hiểu được sự việc tồi tệ đến mức nào. Bố mẹ chồng không ai nói với tôi một câu nào, họ coi tôi như chết rồi, còn chồng tôi chỉ nói tôi tạm thời về bố mẹ đẻ mọi việc giải quyết sau.
Thật sự, tôi không còn biết đi đâu về đâu khi mà thấy điện thoại của mẹ đẻ tôi gọi liên tục từ nãy tới giờ. Tôi cũng đã mường tượng rằng chắc bên ngoại cũng đã biết chuyện rồi.
Tôi giờ là kẻ trắng tay: không nhà, không gia đình, không con cái, không công việc, không người thân. Tôi biết tội lỗi của mình vô cùng lớn và là nỗi nhục của cả nhà, cho các con, có bào chữa như thế nào cũng đã quá muộn. Cả tuần qua tôi bế quan, sống trong u uất, thật sự tôi không biết sẽ sống tiếp cuộc đời như thế nào nữa.
Đến giờ phút này, tôi mới thấy yêu gia đình bé nhỏ của mình biết bao, tôi nhớ chồng, nhớ con. Mong được sự tha thứ của chồng cũng khiến tôi mãn nguyện lắm rồi. Nhưng tôi hiểu tính anh, chưa bao giờ anh im lặng với tôi như thế này, có lẽ vì đã đụng đến sĩ diện, tự ái, tự tôn của đàn ông mà khiến anh không thể chấp nhận người vợ như tôi nữa.
Tôi không dám ra đường vì sợ ánh mắt đàm tiếu, dị nghị của người đời. Tôi cũng không dám bước chân về nhà bố mẹ đẻ vì không muốn làm họ phải khổ tâm, nhục nhã với thông gia, với hàng xóm láng giềng, với họ hàng vì có một đứa con gái như tôi.
Tôi không biết phải cầu xin sự tha thứ từ chồng như thế nào. Nếu được tha thứ, tôi sẽ bù đắp bằng cả tấm lòng cho cả gia đình để mong chuộc lại những lỗi lầm to lớn gây ra.